- Trang thơ
Say quê
Bạn ơi về với tôi không? Con đường trải nắng mênh mông, đứng chờ. Trời xanh, mây cũng xanh lơ. Bụi tre, khóm trúc ngẩn ngơ bóng hình. Bạn ơi về với quê mình!
Em sinh ra ta – Sao mãi không già?
Em tha thướt trong dinh thự xa hoa Màu vua chúa thếp vàng phủ quá khứ Em đài các kiêu sa như tiên nữ Lữ khách mọi miền mê mẩn dáng xinh… Ta cùng em hái nắng chiều lởn vởn Bóng nhà thờ trầm mặc đá phủ rêu Lối sỏi xôn xao gót hài mềm mại
Nụ cười
Nụ cười chứa gì bạn ơi, Nó chẳng chứa gì bạn ạ. Hay nói với bạn thật rằng, Nó chứa bao la sự lý. Lý lý của nó là gì? Là vỏ ngoài toàn dối trá.
Vợ chồng
Vợ là đất, chồng là trời Chồng không bên vợ, trời chơi vơi trời Thiếu vắng chồng, vợ hụt hơi Thuyền không bánh lái biển khơi sóng dồi
Trẻ nghé - trẻ trâu
Tuổi đời đâu còn trẻ Lọm khọm bảy, tám mươi Bạn bè thì vẫn thế Cứ gặp nhau là cười! Chuyện nhà với chuyện cửa Chuyện con cháu trưởng thành Cả những bức xúc nữa Trút cho sạch sành sanh...
Thơ cuối mùa thu
Đi tìm em cuối Mùa Thu Gặp sắc vàng vương trước gió Mưa tạnh rồi Ngưu Lang không khóc nữa Chức Nữ cười trong phút chia tay Đi tìm em gặp buồn trong cây Gặp vui trong hương nắng sớm
Học cách sống
Học sống cuộc đời lá hồn nhiên và chân thành Cứ vô tư căng nhựa Cho tới khi lìa cành Gió! Xào xạc cùng gió Nắng! Bóng mát dâng đời Mưa! Không quản vần vũ