
- Trang thơ

Quê hương tấc đất dãi dầu
Thứ sáu - 21/11/2025 15:45

(Ảnh: Pixabay)
QUÊ HƯƠNG TẤC ĐẤT DÃI DẦU
(Tác giả: Trần Kim Hoa)
Nửa thế kỷ đã qua đây
thị xã hơn 50 năm vẫn con đường như sợi chỉ dài tung tăng phố mới
tuổi thơ tôi cốc si rô màu hạt lựu
sân bóng mênh mông nắc nẻ trận cầu
nửa thế kỷ hệt mũi tên bay
tháng tư năm 1975 bạn tôi cười chan nước mắt tiễn anh trai nhập ngũ
tin chiến sự bừng bừng góc phố
đất đạn xé bom cày sáng đèn chờ ngày liền dải Bắc Nam…
những đoàn trai Hà Tĩnh mũ tai bèo trập trùng Trường Sơn, Tây Nguyên, Bình Giã
mẹ ta, chị ta đêm đêm gọi thầm những Quảng Trị, Nam Lào, Xuân Lộc
những đứa trẻ lớn khôn dưới mái tranh lỗ chỗ
đêm hoá giọt trăng vàng rụng xuống trần gian
tôi ướm tuổi thơ vào tấm áo lụa bà giữ trong tráp từ thời con gái
những câu hò rỉ rắc, những cổ tích đơn sơ bà kể hằng đêm
Ba Giang, Thạch Việt đội nón theo bà đi làm dâu
Song Hoành, Thạch Vĩnh nhịp cầu tre lắt lẻo
xa Hà Tĩnh tôi như rẻo mây trôi tứ xứ
thương ngọn khói bay lên từ rơm rạ quê nhà
khoai xéo Hương Sơn, bánh đa vừng chợ Thượng
tro rợp bóng trưa hè, manh áo tơi lam lũ
tôm cá vẫy vùng Cửa Nhượng, Bến Thuỷ dập dềnh cầu phao
một câu Kiều của Nguyễn Du cũng mang theo xứ sở
ruột đất hồn quê thắm đặm muôn phương
nước mắt ngàn năm dâng đầy sông suối
sừng sững hiên ngang Hồng Lĩnh gió ngàn
gươm đao treo vách đất gác lại chuyện áo cơm vượt bể băng rừng
thắt đáy lưng ong dáng mẹ dáng bà chắt chiu thơm thảo
bồ hóng bếp thơm mùi khoai nướng
phường vải dưới trăng đợi Nguyễn Công Trứ dạo khúc càn khôn…
núi tự bao giờ chẳng nệ Đèo Ngang dắt nhau vô Đàng trong mà bầu bạn
đất như thành như luỹ trước sau cùng Đàng Ngoài một dạ keo sơn
chín mươi chín đỉnh mây xanh quần tụ
lớp lớp người đi
chát mặn
nghĩa
tình
vời vợi dòng La câu đò đưa quấn quýt
khúc ví giặm vang lên bát ngát bến sông sâu
quê hương tấc đất dãi dầu
người về Hà Tĩnh ta bắc nhịp cầu sắt son…



