
- Trang văn

Bên phía cha là nơi con hướng về
Thứ sáu - 05/12/2025 16:29

BÊN PHÍA CHA LÀ NƠI CON HƯỚNG VỀ
(Nguyễn Diệu Liên)
Khu nhà cha có F0
Con không sang được nhớ mong từng ngày!
Ngắm nhìn mãi bức ảnh này
Cha cười thật đẹp, thật vui, thật hiền!
Khu nhà cha có F0. Chỉ một thông báo ngắn ngủi thôi mà như kéo xuống giữa hai cha con một bức tường vô hình. Con đứng bên này vòng dây phong tỏa, chỉ cách nhà cha vài con phố thân quen, vậy mà cảm giác như cách nhau cả một đại dương không thể nào vượt qua. Con không sang được, chỉ có nỗi nhớ là ngày một dồn lại, chan đầy lồng ngực, nghẹn như hơi thở.
Những lúc lòng bất an nhất, con lại mở bức ảnh của cha. Trong đó, cha cười — một nụ cười hiền và sáng, như nắng sớm len qua khung cửa. Đôi mắt có chút mỏi mệt, nhưng vẫn ánh lên sự bình thản quen thuộc, giống như cha đang nói với con: “Cha ổn mà, đừng lo.”
Nhưng con biết, cả đời cha luôn nói vậy. Cha giấu đi những mệt mỏi nhất, để con được yên tâm. Giấu nỗi bất an của người lớn, để con được sống trong một thế giới bình yên mà cha đã chống đỡ bằng đôi tay thô ráp, bằng cả cuộc đời lặng thầm hy sinh.
Con nhớ đôi tay ấy — thô như đất nhưng ấm như một mái nhà. Con nhớ dáng cha ngồi bên cửa những buổi chiều, lặng lẽ nhìn trời ngả tối, chẳng bao giờ than thở, chẳng bao giờ kể về những nhọc nhằn bám vào đôi vai đã nhuốm màu sương gió.
Những ngày xa cha, lòng con cứ ngổn ngang. Chỉ ước được nắm bàn tay cha một chút thôi, nghe tiếng cha cười hiền, nhìn những nếp nhăn trên gương mặt cha — những đường thời gian mà con luôn thấy đẹp, vì chúng được khắc bằng cả một đời yêu thương.
Cha vẫn là điểm tựa lớn nhất, là bóng che cho con qua bao giông bão. Và dù giờ đây cách nhau chỉ vài bước đường, con lại thấy nỗi nhớ như dài thêm vời vợi, con chẳng thể đến bên cha lúc buồn nhất.
Những ngày này, con chỉ biết gửi bình an theo gió, để nó đậu lên vai cha như một lời thì thầm không nói thành câu:
“Cha ơi, ráng khỏe…
Con còn nhiều điều muốn kể,
còn nhiều lần muốn tựa vào cha như thuở bé chưa từng biết sợ cuộc đời.”
Con luôn tin tưởng rằng mọi thứ rồi sẽ đi qua, cha sẽ lại đứng trước cửa chờ con. Con sẽ nhìn thật kỹ gương mặt hiền ấy — không qua màn hình, không qua tấm ảnh, mà bằng hơi ấm thật, bằng nhịp tim gần thật. Để con biết mình vẫn còn một nơi để trở về, một người để thương, một bàn tay để nắm, một vòng tay để ôm thật chặt bù cho những ngày phong tỏa con không được gặp cha.
HN, 30/11/2021



