• dau-title
  • Trang văn
  • cuoi-title

Chỉ ánh mắt thôi là muôn màu như nỗi nhớ

Thứ sáu - 05/12/2025 16:43





CHỈ ÁNH MẮT THÔI LÀ MUÔN MÀU NHƯ NỖI NHỚ

(Nguyễn Phương Thủy)

 

Dạ vũ mùa hè. Sau những điệu nhảy latin sôi động tôi rời sàn ra sân hóng mát. Mấy người đang rôm rả trò chuyện. Tôi sà vào một góc bàn trống và bắt gặp một gương mặt mới - Hải - một người đàn ông có học thức, vầng trán vuông, sáng và đầy đặn, giọng nói giàu giai điệu, ánh mắt sâu, nụ cười duyên. Trong giới tôi đang giao tiếp thực không có nhiều người như thế. Một nhành hoa mới xuất hiện trong cây cuộc đời của tôi.

 

Hải chụp ảnh tôi trong đêm khiêu vũ ấy. Những tấm ảnh rất đẹp. Tôi đưa địa chỉ E-mal cho Hải chuyển ảnh. 

 

Ít lâu sau tôi nhận được tin Hải nhắn mời đi uống cà phê. Tôi tương đối hồi hộp, trang điểm kỹ hơn thường lệ và mặc chiếc váy hoa tôn dáng mềm mại. 

Trời mát lạnh, mây xám. Hàng cây cuối hè rậm rạp. Màu xanh của lá đã đằm xuống nằng nặng như chuẩn bị đón cơn mưa. Hải đã chờ tôi trước cửa quán, nụ cười nhẹ trên môi. Lịch thiệp, Hải mở cửa nhường bước tôi vào trước. Xinh xắn, ấm cúng, những lọ hoa tươi nhỏ đặt trên những chiếc bàn tròn cũng nhỏ. Chúng tôi chọn chiếc bàn trống ở góc phòng cạnh cửa sổ. Nhìn thấy Hải tôi đã có cảm giác rất gần gũi. Tuy thế lòng vẫn bồi hồi. Lâu lắm tôi mới ngồi uống cà phê và trò chuyện riêng với một người đàn ông. Chồng con rồi mấy ai dám hẹn hò? Chúng tôi làm quen nhau, trao đổi suy nghĩ về sở thích và nghề nghiệp.

Những ấn tượng đầu tiên của tôi về Hải đã trở nên đậm nét. Một con người tình cảm, ăn nói duyên dáng, thú vị, hấp dẫn, cư xử rất chừng mực và phong nhã. Lòng lâng lâng, tôi thấy mình trở lại đơn thuần là một người con gái, vâng, con gái… nghĩa là có sức quyến rũ, là dịu dàng, là hương thơm của trời đất phảng phất trong lời nói, quấn quyện gót chân khi rời khung cửa… là ánh mắt ai còn vướng trên bờ vai, eo lưng, tà áo. Bước chân tôi nhẹ tênh cùng nhịp với những giọt mưa lớt phớt rơi quanh. Tôi tạm biệt Hải, trong lòng đinh ninh: chúng tôi sẽ gặp lại nhau.

 

Mấy ngày sau tôi mời Hải đến nhà, gặp gỡ những người khác trong gia đình. Chủ, khách, già, trẻ quây quần quanh bữa ăn tối đầm ấm. Đấy cũng là lần đầu tiên tôi đón tiếp một bạn của riêng tôi. Những người con gái đi lấy chồng xa thường chỉ có bạn của chồng hoặc bạn chung thôi.

Chia tay ra về Hải nói với tôi:

- Chồng bạn rất yêu bạn. 

 

Tôi biết tại sao Hải nói thế. Hải đã nhìn thấy và thu nhận hình ảnh chồng tôi nhẹ nhàng xoa lưng tôi khi đứng gần nhau. Tối hôm ấy tôi không là cô gái trẻ trung ngồi với một người trai duyên dáng trong một quán cà phê nữa. Tôi là người chủ của một gia đình đã hoàn thiện, đã khép gọn một vòng tròn. Dẫu bông hoa có đưa hương bay xa, khi tàn cánh cũng sẽ rụng trong vòng đất ấy và bởi đất rất yêu hoa nên người không nỡ hái, hương cứ nồng nàn thao thiết tỏa trời xanh!

 

Để rồi thu sang, Hải bỗng đi xa. Tôi chợt bâng khuâng nhớ. Một nỗi nhớ mong manh nhưng hiện hữu. Một ước mơ không rõ hình hài. Rừng xôn xao lá gọi, một mình tôi trên con đường vắng...

Tôi sáng tác một bài thơ cho mùa thu ấy:

...

Mùa hạ hối hả theo anh đi xa

Về nơi ấy nắng hồng tươi cánh lá

Bỏ lại em cùng thu sang vội vã

Thu ngỡ ngàng... mùa thu không anh!

...

 

Vài tháng sau Hải trở về. Gia đình tôi đến thăm cơ quan Hải trong một ngày hội lớn. Gặp Hải tôi vui lắm. Hải nhìn thấy tôi tay xách, nách mang, không người đỡ hộ áo khoác nhưng ý tứ không nói gì. Hải thanh lịch mà. Nhưng thế thôi cũng đã đủ để tôi chạnh lòng. Đất nâu dẫu mầu mỡ phì nhiêu nhưng cũng không đủ tưới sắc màu cho hoa. Nắng thì có lúc vời vợi xa...

 

Xuân về, cây cối đã mươn mướt xanh. Lòng tôi có lẽ cũng bồn chồn, rộn rã hơn. Tôi gọi điện hẹn đến thăm Hải tại cơ quan và đón Hải đi chơi. Chúng tôi phóng xe ra một chiếc hồ lớn. Trời nắng dịu, sóng lấp loáng trên mặt hồ trải rộng. Chúng tôi gọi nước uống và nói chuyện bâng quơ, nhẹ nhàng. Khi quay lại xe để về cơ quan, Hải dang tay như muốn ôm tôi. Tôi hỏi:

- Gì vậy? 

Hải bảo: 

- Chào nhau mà! 

Tôi vô tư nói luôn: 

- Mình còn chở Hải về cơ quan mà, đã chia tay đâu? 

Nếu lúc ấy tôi thả mình vào vòng tay Hải thì sẽ có một con đường mới mở ra? Hơi ấm hai cơ thể sẽ gặp nhau, một luồng điện sẽ nẩy sinh. Có thể lắm! Một đôi trai tài gái sắc, họ dựa vào nhau, sau lưng là sóng nổi, trên đầu biêng biếc mây bay... Chiếc xe sẽ kiên nhẫn đứng chờ... Nhưng đó là một con đường trong giả thuyết mà thôi.

 

Gần tới cơ quan Hải chỉ lối cho tôi vào một chiếc hồ nhỏ ẩn trong rừng, nơi Hải hay đi dạo khi giải lao. Những hàng thông cao vút ôm chiếc hồ trong leo lẻo. Nắng chiều buông xuống mặt nước sáng rực lên, lung linh trong ánh mắt tình tứ của Hải. Tĩnh lặng, không một bóng người qua. Chúng tôi dừng chân bên chiếc ghế băng đã được khéo léo đặt ở một địa điểm rất đẹp. Hải ngồi hơi xoay người về phía tôi, cánh tay duỗi dài đặt trên thành ghế sau lưng tôi. Tôi đã không dám dựa mình vào ghế. Tôi đã ngoan, không dám hoặc không nghe thấy tiếng gọi mơ mộng trong tôi. Tôi là phụ nữ có gia đình. Tôi là con thuyền đang đậu bến. Con thuyền ấy dập dình trong sóng, chòng chành trong gió nhưng không hoặc chưa có ý định ra khơi. Điều gì sẽ xảy ra khi lưng tôi chạm vào tay Hải? Khi ấy tôi sẽ đi tiếp con đường giả thuyết. Đầu tôi sẽ ngả vào bờ vai đợi chờ của Hải. Dưới chân chúng tôi, mặt hồ sẽ sáng lên như một hẹn ước và khi tôi ngẩng đầu nhìn Hải, đôi mắt thật gần ấy sẽ gần hơn nữa... hàng mi sẽ khép, môi sẽ chạm môi?

 

Thấm thoắt đã hơn một năm kể từ ngày ấy. Tôi đang ở trong tình trạng buồn bã, vật vã vì không hạnh phúc. Một ngày cuối tuần tôi tìm đến Hải để tâm sự và đó cũng là lần đầu tiên tôi đến nhà Hải. Một căn hộ yên tĩnh. Cây cối trên lối vào để rất tự nhiên. Chúng tôi ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong bếp uống trà và trò chuyện. Hải nấu ăn trưa mời tôi. Hải thu dọn bát đĩa. Câu chuyện giữa chúng tôi không có giây phút nào ngừng nghỉ hay do dự. Có thể ví nó như một dòng suối chảy liên tục và những tia sáng lấp lánh là ánh mắt, nụ cười của chúng tôi gửi vào trong đó. Chiều muộn, Hải gọi điện ai đó hoãn đến thăm họ. Chúng tôi nói về tất cả các đề tài. Tình yêu xưa cũ, hoàn cảnh gia đình, con người và tư tưởng, công việc, mẹ cha… Chuyện chung rồi chuyện riêng, những tâm tư mắc cạn trong lòng… chúng tôi bày tỏ với nhau trong một niềm tin tưởng tuyệt đối. Hải tự đánh giá bản thân là tâm lý phức tạp. Hải nói tôi là người đơn giản. Hải chỉ cho tôi những gì có thể xảy ra khi tôi quyết định chuyện gia đình. Bạn kết thúc:

- Sẽ không có con đường nào tốt đẹp. Chỉ có hai con đường với những khó khăn khác nhau mà thôi. 

 

Bảy tiếng đồng hồ trôi qua. Cho đến nay tôi chưa có một cuộc gặp gỡ nào đặc biệt như thế. Nội dung rộng, sâu, cường độ cao mà vẫn ngọt ngào, vẫn để tôi được trở về một thời con gái... như một chiếc lá trên cành, rung trong gió và không thuộc về ai. Cảm giác kiệt sức khi đến thăm Hải đã mất. Tôi tỉnh táo ra về. Lòng dạ tuy ngổn ngang nhưng dễ chịu hơn rất nhiều. Bước chân tuy không hòa nhịp cùng giọt mưa rơi như ngày nào nhưng cũng đủ nhẹ để lòng nao nao tự hỏi:

- Con đường giả định có thể bắt đầu từ đâu?

Câu nói của tôi ở tuổi hai mươi với mẹ còn vang trong óc:

- Con chỉ lấy người nào mà con nói chuyện được thôi!  

Người ấy – sao không là Hải hôm nay…? 

 

Thế rồi trăn trở cũng tìm về một mối để quyết định. Mấy tháng sau gia đình tôi có đổi thay. Hạnh phúc chuyển sang một trạng thái mới. 

 

Hải và tôi vẫn giữ liên lạc. Một ngày Hải gọi điện cho tôi. Chúng tôi hẹn gặp nhau tại một hiệu sách gần trung tâm thành phố. Trời rất lạnh. Không khí đón noen náo nhiệt, vội vàng. Trong tiệm sách có phần thư thả và yên tĩnh hơn. Hải kể tôi nghe về mối tình mới của Hải. Sau hơn chục năm ly dị đây là lần đầu tiên con tim Hải rung động trở lại. Tôi chưa kịp mừng cho Hải thì đã cảm thấy một điều gì đó như sợi dây leo vô hình quẩn quanh. Thực thế. 

 

Cuộc hẹn tiếp theo của chúng tôi chỉ sau đó vài tháng, trong một quán cà phê trang trí hiện đại. Cửa kính cao rộng sáng loáng. Người qua lại hối hả, tiếng nói chuyện ầm ĩ. Riêng giọng Hải thì trầm xuống. Hải kể về sự cố xảy ra, về niềm tin đã mất… Hải đã chia tay vì không thể tha thứ cho việc làm của cô ấy. Hải đã quyết định và tôi tin là đúng.

 

Tôi rủ Hải đi xem ca nhạc cho nguôi ngoai. Trong rạp hát Hải cho tôi đọc tin nhắn đau lòng của cô ấy. Hải nói:

- Thế này thì làm sao mình quên được?

Cho đến giờ tôi vẫn không biết người con gái đó là ai, tôi cũng chưa bao giờ hỏi. Chỉ biết rằng hạnh phúc đã đến mà người đó bỏ lỡ cơ hội. Người đó làm đau lòng bạn tôi, một trái tim đã bị tổn thương bao năm giờ lại bỡ ngỡ, bàng hoàng trước cơn đau mới. Tôi xót xa cho Hải. 

 

Chừng một năm sau Hải lấy vợ. Tôi thấy ảnh cưới do cô dâu đăng trên trang cá nhân của Hải. Tôi gọi điện hỏi thăm, Hải kể tôi nghe về tình duyên và gia đình mới của bạn. 

 

Một ngày những ảnh cưới vui vẻ ấy bị xóa đi. Từ đó mỗi năm đôi lần khi tôi nhắn tin thì Hải trả lời:

- Mình ổn, cám ơn bạn. Bạn thế nào?

- Những cuốn truyện đó coi như mình tặng bạn...

Lời hẹn cuối cùng, cách đây mấy năm của Hải:

- Lúc nào rảnh mình đi uống cà phê nhé!

vẫn còn xanh lơ lửng trên cành, tôi chưa hái, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi hái.

 

Tôi mất bạn. Phải chăng bạn đã bỏ quãng đời xưa của mình, đã cất nó vào quá khứ với tất cả những gì liên quan đến nó - trong đó có tôi. 

 

Nhớ bạn

 

Thẩn thơ một lối vào đông 

Trang bạn vắng - một căn nhà bỏ không

Tin cuối cùng đã mười năm về trước

Những ánh mắt tươi, những nụ cười hớn hở

Chỉ là ảnh thôi và chỉ của người.

Bạn chụp họ

Bạn ẩn mình sau họ

Bạn – giờ ở đâu? Tâm hồn trọ nơi nào?

Có thấy mình trong đời vui giản dị

Trong hiền hòa, yên ấm một vòng tay

Trong tiếng à ơi vợ hời ru con ngủ…

 

Tôi nhớ bạn

Có gì đâu!

Một nỗi nhớ

Có thể ủ trong lòng

Có thể viết nên thơ

Có thể vẽ thành tranh

Một chiếc bàn xinh, hai tâm hồn nho nhỏ

Một thoáng cho nhau

Khơi lửa ấm một đời.

 

Ngoài hiên rơi

Vẫn giọt mưa non ngày ấy

Lời hẹn màu xanh

Giọng nói cũng màu xanh

Chỉ ánh mắt thôi

Là muôn màu như nỗi nhớ! 

 

11.11.2025

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.