- Trang văn
Cún con đi học
Thứ tư - 17/06/2020 15:08
(Tặng em tôi)
Sau một tháng nghỉ hè, Cún con lại phải đi học rồi! Ôi chán quá! Chán quá! Cún con không được ở nhà để rong chơi với lũ bạn nhỏ nữa rồi. Cún con nói với mẹ:
- Mẹ ơi! Hôm nay con nhức đầu lắm, không đi học được. Mẹ đến trường xin phép cô giáo cho con mẹ nhé!
Mẹ Cún con ôn tồn nói:
- Con lại bị nhức đầu à? Tại sao không nghe lời mẹ, suốt ngày chỉ chơi bêu nắng! Thôi con vào giường nằm đi, mẹ sẽ xin phép cô giáo cho con.
Mẹ đi rồi. Cún con bật dậy như một chiếc lò xo: “A! Thích quá! Được nghỉ rồi!”
Cún con tung tăng ra ngõ, cái đuôi ngoe nguẩy cùng với bộ lông mượt mà bóng lên dưới ánh nắng. Gió rì rào trên các ngọn cây hòa vào tiếng ve sầu và tiếng chim hót, thành một bản nhạc tuyệt diệu. Cún con vào vườn. Vườn vắng lặng.
- Ôi thằng mèo Mướp lại trốn đâu rồi nhỉ?
Nó ngó ngó, nghiêng nghiêng một lúc rồi quay ra. Bỗng bụi dong gần đó rung lên soạt soạt. Cún con quay lại. Vẫn im ắng. Cún con quay ra, bụi dong lại sột soạt. Nó quyết định xông thẳng vào bụi dong. Thình lình Mèo mướp lao phốc ra như tên bắn.
- A! Thì ra mày! Thằng Mèo mướp quái gở kia!
Cún con chồm tới nhưng không kịp. Mèo mướp đã lẩn nhanh ra đằng đống gạch. Cuộc rượt đuổi tiếp diễn. Mèo mướp khôn ngoan không để cho Cún con bắt được mình, nó còn cố ý trêu tức Cún con…
Bỗng ngoài đường có tiếng ồn áo. Cún con rướn chân, vểnh tai nghe ngóng. Nó vội vã quay đầu chạy làm Mèo mướp ngạc nhiên, chẳng hiểu chuyện gì.
Cún con vớ chiếc chăn trùm kín lên mình và giờ vờ rên thật to, quên cả đôi chân bẩn thỉu vẫn thò ra ngoài.
Một lúc sau, mẹ Cún con cùng cô giáo và các bạn ùa vào nhà. Mọi người xúm lại bên giường Cún con.
- Bạn Cún con ơi!
- Bạn ốm à?
- Bạn Cún con bị ốm rồi!
Được thể, Cún con càng rên to hơn. Mọi người lo lắng. Bỗng bạn Gà nhiếp đến phá tan sự im lặng:
- Sao chân Cún con bẩn thế kia?
- Ờ sao chân Cún con bẩn vậy?
Cún con giật mình, rụt vội chân lại, quả tim đập dồn dập và kêu lên: “Thôi! Chết mình rồi!” làm mọi người cười ồ.
Bỗng lúc ấy, ở ngoài cừa, Mèo mướp hiện ra, dáng vẻ rụt rè. Mẹ Cún con hỏi:
- Có việc gì đấy hả Mèo mướp?
- Dạ! Thưa bác. Bạn Cún con giả vờ trốn học để được ở nhà chơi… Lúc nãy bạn ấy ra vườn đuổi bắt cháu đấy ạ.
Quên mất là mình đang giả vờ ốm, Cún con bật dậy hét toáng lên:
- Mèo mướp nói dối! Mèo mướp nói dối! Không phải đâu mẹ ạ! Từ lúc mẹ đi đến giờ con vẫn nằm như thế này mẹ ạ!
Cún con có vẻ năn nỉ. Mẹ Cún con nghiêm mặt nói:
- Cún con! Mẹ đã hiểu hết rồi. Con nói dối mẹ, dối cô giáo và bè bạn. Con vừa rên vậy mà giờ con đã cãi khỏe thế.
Thấy mình có lỗi, Cún con khóc òa lên khoanh tay lại xin lỗi mẹ và cô giáo. Cô giáo Bồ Câu trắng xoa đầu Cún con, dịu dàng nói:
- Cún con đã hiểu đấy! Dối mẹ và dối cô giáo là điều không hay phải không? Cún con phải chăm đi học nhé, các bạn có ai trốn học đâu!
Các bạn ùa đến vây lấy Cún con, rối rít nói:
- Ngày mai tôi đến rủ Cún con đi học nhé!
- Tôi cũng thế!
- Cả tôi! Cả tôi nữa!
Cún con cảm động quá, quanh Cún con biết bao nhiêu là bạn tốt. Cún con mong cho đến sáng mai đi học giữa tình thương của cô giáo và bạn bè
Trại viết thiếu nhi Thái Bình
Bùi Thu Hằng(11 tuổi)