- Trang văn
Giúp bà
Thứ bảy - 30/05/2020 14:21
Dung lên bảy. Bố Dung là bộ đội ở biên giới. Bố đi đánh giặc từ lâu lắm rồi, từ hồi Dung còn ba tuổi. Ở nhà chỉ còn có bà, mẹ và Dung.
Mẹ làm công nhân xây dựng. Sáng sáng mẹ dắt chiếc xe đạp đã cũ, mặc bộ quần áo công nhân bạc màu, đi ra ngõ, dặn với vào:
- Bà ở nhà thổi cơm bà cháu ăn nhé. Trưa con không về đâu.
Rồi mẹ đi. Còn mỗi Dung với bà ở nhà. Bà lặng lẽ làm. Bà nhặt chiếc rổ tuột cạp, chẻ lạt, cạp lại cho chắc chắn hơn. Chỉ một loáng sau là đã có một cái rổ mới, trông thật đẹp.
Rồi bà vá từng cái áo rách của mẹ, của Dung. Mẹ đi làm, ít có thời giờ rỗi. Bà khâu lại các áo rách, vuốt phẳng phiu rồi cất đi.
Cứ thế bà làm hết việc này việc nọ, chẳng lúc nào ngơi tay. Chỉ có Dung là chơi thôi. Mẹ giao cho Dung việc quét nhà, nhưng nhà Dung ít người mà bà vẫn quét cho luôn. Dung chẳng phải làm gì cả. Nó lôi ra một lô một lốc đồ chơi, chơi bán hàng. Nhà Dung là nửa cái giường. Nó trở thành một người bán hàng lắm nhời:
- Kìa bác, bác mua cái gì ạ? Bác mua bát à. Đây bác ạ, 5 đồng một cái kia đấy.
- A, Miu mua bánh nhé. Bánh ngon lắm đấy.
Dung vồn vã mời, mà những “khách” vẫn lặng im, giương những cặp mắt nhựa tròn xoe thao láo nhìn. Chán trò chơi bán hàng, Dung chạy sang nhà Tâm ở bên cạnh gọi:
Bạn Tâm ơi, bạn sang chơi búp bê với mình đi. Bạn lấy em bé tóc vàng ấy.
Thế là Dung và Tâm lại sang nhà Dung. Chúng lên võng ru, một chốc sau hau bạn đã ngủ khì…
Hôm sau bà ốm. Bà nằm im nhắm nghiền mắt lại. Dung gọi thảng thốt:
- Bà ơi, bà!
Bà chỉ khẽ mở mắt nhìn Dung. Dung lo vô cùng. Nhà chỉ còn mỗi Dung, mẹ đi làm từ sớm, chưa biết bà ốm. Cơn sốt kéo đến nhanh quá! Nó quẩn quanh bên bà. Thỉnh thoảng nó lại đưa tay đặt lên trán bà một cái. Trán bà nóng rừng rực. Trong đầu nó chợt lóe lên một ý nghĩ. Nó lặng lẽ rời bà vớ lấy cái mũ, sẽ sàng cầm lấy đôi guốc. Ra đến sân, nó mới im lặng xỏ guốc vào, cố không gây ra tiếng động.
Dung hái một nẹn lá ngải, rửa sạch, sau đó nó kiếm hòn gạch, rửa sạch đặt lên cái bếp kiềng, thổi lửa đốt. Hòn gạch nóng dần lên. Dung cầm cái lót tay, định nhấc hòn gạch ra. Nhưng chao ôi! Nóng quá. Hơi nóng tỏa ra làm Dung muốn bỏng cả tay. Cái lót tay bằng bòng cứ lụi dần, lụi dần. Dung mếu máo chực khóc.
Bỗng nhiên nó nhìn thấy cái bay xúc tro. Nó chợt nghĩ ra.
Nó đỏ mặt tía tai lách dần, lách dần cái bay tro vào giữa cái kiềng và hòn gạch. Cuối cùng hòn gạch đã phải ngoan ngoãn nằm trong chiếc bay lên nhà.
- Bà ơi, bà dậy xông lá ngải!
Dung đặt hòn gạch lại chỗ đầu giường. Mùi rượu, mùi lá ngải thơm phức. Dung nhìn bà chờ đợi.
Bà dậy xông lá ngải. Dung nhìn những lá ngải đang héo dần, héo dần và nghĩ:
-
Chắc bà nhẹ đau đi nhiều lắm!
Phạm Thị Tuấn Phương
(13 tuổi, Thị xã Thái Bình)