- Trang văn
Hạt bụi dịu êm
Thứ ba - 21/10/2025 08:38
HẠT BỤI DỊU ÊM
(Mộc Miên Phu Nhân)
Lâu lắm rồi, em đọc thấy một truyện cười nước ngoài trên báo mà cứ đau mãi: Một cô vợ làm nũng chồng, than rằng: “ Anh ơi, lúc nãy em đi ngoài phố bị một hạt bụi to chui vào mắt, xót lắm cơ !”. Anh chồng nghe xong thì thủng thẳng: “Hôm nọ anh thấy có hẳn một cái áo choàng lông thú lọt vào mắt em đấy thôi, mà có thấy em bị sao đâu !”. Nghe mà thẹn và xót cho mình lẫn cô vợ kia quá, quả là bao nhiêu hạt bụi đã lọt vào mắt mình (và cô ấy) mà chồng mình (và chồng cô ấy) chẳng chút động lòng, lại đi “thù lâu nhớ dai” và đay nghiến làm chi cho khổ nhau về cái vụ áo choàng nào đó (cầm chắc là đã không còn model nữa từ thuở nào rồi !)…
Nếu em không nhầm, các đức lang quân của chúng em cũng đâu có thờ ơ mấy chuyện trang phục, giày dép, đồng hồ, điện thoại, laptop... mà các chàng khoác lên người mỗi khi ra khỏi nhà. Phải đẹp nhé, phải thời trang mới nhất nhé, phải hàng “khủng” để người ngoài liếc mắt một cái sẽ biết phu quân em là ai nhé. Nhưng có thấm gì. Cái ô tô đời mới kia kìa, cái du thuyền triệu đô kia kìa, hay cái máy bay nho nhỏ, xinh xinh và đăn đắt mà chị em chúng em chỉ mới được “nghía” thấy trong phim ảnh nước ngoài thôi… mới đích thực là niềm đam mê của các chàng. Đến nỗi, có lần, cô bạn thân vừa được “xóa nghèo” của em than với em rằng: “Ối giời ơi, ông xã nhà tôi suốt ngày chỉ nói chuyện ô tô. Ăn cũng buôn chuyện không chán về ô tô, ngủ cũng mơ sắm được ô tô. Có được ô tô rồi lại muốn đổi sang cái xịn hơn, đắt tiền hơn! Chẳng nhớ gì vợ con nữa. “Cưng” ô tô hết mức. Đầu óc lúc nào cũng mụ mị đi vì cái “con mụ 4 bánh” ấy. Cứ như ô tô mới là “bồ”, là vợ hai” của ông ấy vậy.”. Còn cô bạn không thân lắm nhưng cửa nhà từ lâu đã có của ăn của để thì cứ cười cười: “ Phu quân nhà mình thay xe mãi rồi mới quay sang hỏi vợ: “ Hay là em cũng mua một cái riêng đèm đẹp mà đi” ! Chả là cũng thấy áy náy đôi chút với vợ ấy mà. Mình chưa kịp nói gì thì hôm sau đã thấy dốc hết tiền vào một chiếc xe mới đắt đến mức cả nhà phải kêu ầm lên. Thôi biết làm sao được. Cũng giống như mình mê giày, mê váy ấy mà. …”.
Nhưng chơi vậy mới là chơi chứ ! Và đã dám chơi thì đừng có mà nói chuyện tiền nong ở đây nhé, các chàng thường tuyên bố rất hùng hồn vậy. Đến mức đó thì nhiều bậc phu nhân hẳn hoi cũng không khỏi nhiều phen tự thấy mình có mâu thuẫn trong lòng mà không giải quyết được: chồng xài sang thì vợ được… thơm lây, chồng tiêu sang thì vợ cũng… sướng lây, nhưng vẫn cứ tiêng tiếc, xon xót thế nào ấy… Có lẽ bởi cái nguồn gốc và căn tính nông dân của chúng em khó bị đoạn tuyệt hơn các chàng hay sao ấy !
Lại trở về chuyện hạt bụi. Các chàng cứ thử nhẩm tính mà xem. Mỗi năm, chúng em chỉ dùng hết vài lọ nước hoa, đôi ba hộp phấn, mấy thỏi son, hơn kém số đó đi nữa, hàng đắt tiền đến mấy đi nữa, cũng đâu có thấm tháp gì so với mấy cuộc nhậu tới bến của các chàng. Em chẳng nói ngoa đâu. Đàn ông thời nay mới là ăn quà như mỏ khoét đấy, mà quà ra quà cơ, chứ đâu hạt bí, ô mai, hay bánh đúc chấm tương, nộm đu đủ thịt bò, hay sữa chua Nga bánh ngọt Pháp…như chúng em. Thế mà xưa nay phụ nữ chúng em vẫn bị mang tiếng truyền đời rằng đi chợ thì hay ăn quà, trong khi chúng em thấy các chàng cứ hẹn nhau 10 cuộc thì y như rằng cả 10 cuộc đều giống hệt nhau, thể hiện tập trung nhất ở ngay câu chào gặp mặt: chọn chỗ nào để ngồi với nhau nhé? Cái gọi là ngồi với nhau của mấy chàng cứ phải tính bằng bia, rượu, bằng các em phục vụ chân dài váy ngắn môi son mắt ướt.
Ra ngoài với bạn thì hoành tráng vậy, thế mà về nhà, cũng có ông chồng ngấm nguýt vợ ra trò: em có mỗi đôi chân mà sao sắm nhiều giầy, nhiều guốc thế. Cứ theo cách đó, là những câu tương tự: em có mỗi đôi vai mà sao mua lắm túi thế. Hoặc em có mỗi cái cổ mà bao nhiêu là khăn quàng kìa… Hoặc: Sắm nhiều thế em không chán à! Làm sao mà em nhớ nổi mình có bao nhiêu áo váy, giày dép, túi xách, dây đeo cổ…nhỉ. Anh chịu không thể hiểu nổi đàn bà các em !
Quả thực, cái chuyện mua sắm của chị em chúng em dường như khá là… vô tội vạ. Người ít tiền sắm theo kiểu ít tiền, người nhiều tiền sắm theo kiểu nhiều tiền. Mua về chất đầy tủ, đầy kệ. Mua giày không đi hết, mua áo quần không mặc hết mà vẫn không dừng tay mở ví cho thỏa cơn “nghiện” mua sắm là một tình trạng khá phổ biến.
Đến nỗi, một số nhóm bạn thân nhau, trong đó cô nào được coi là “bản lĩnh, sáng suốt nhất” sẽ được bầu là “tỉnh táo viên”, tựa như “gián quan” của nhà vua ngày xưa. “Hễ mà thấy tớ sà vào định mua cái gì đó mà cậu thấy không nên mua thì hãy nhớ can cho kịch liệt vào nhớ, không thì “khủng hoảng thừa” trong nhà tớ nó lại càng mâu thuẫn gia tăng với cái “khủng hoảng thiếu” trong cái ví của tớ đấy!” - chắc nhiều người cũng đã từng chứng kiến những trường hợp không vượt qua được chính mình một cách “đáng yêu” như vậy. Âý là sự lú lẫn do những “hạt bụi” mang đến. Những “hạt bụi” có chứa ma túy !
Em biết một cô bạn có “thú vui” là những cái tuí đeo vai hàng độc, nghe nói mỗi model như thế trên thế giới chỉ sản xuất số lượng rất hạn chế, độ mấy cái thôi, và chỉ làm theo đơn đặt hàng, có lúc đặt hàng xong phải một vài tháng sau mới nhận được. Giá mỗi cái túi như vậy là hàng ngàn đôla. Chính cô bạn này quả quyết (chứ không phải nghe đồn đại) rằng, ngay tại Việt Nam mình chứ không phải xứ Tây xứ Tầu nào đâu nhé, một “đệ tử” của trường phái “túi” đã bỏ ra tới…30 ngàn đôla để sở hữu một cái túi độc như vậy. Chẳng biết nó đẹp đến cỡ nào. Nhưng tính ra… nó cũng ngang giá với một cái ô tô cỡ “bình bình” của các chàng ! Và nữa, nghe xong thì thấy mấy cái “hạt bụi” của em có đáng gì đâu nhỉ !
Nói vậy thôi, chứ thời buổi khủng hoảng, lương tăng ít giá tăng nhiều, đâu đâu người ta cũng hô khẩu hiệu tiết kiệm, em cũng muốn nhà mình không thờ ơ với chuyện này. Chơi ra chơi nhưng nếu có điều kiện và hợp lý nhất thì nên chỉ chọn một vài thứ để chơi thôi. Lắm “bụi” quá nó cũng hại mình chàng nhỉ. Không khéo rồi mình trở thành “nô lệ” của chính những đồ đạc mình khuân về mỗi ngày lúc nào chẳng biết…
Chàng biết không, mỗi khi đến chơi nhà ai mà em thấy nhà họ có ít đồ, rất ít, nhưng cái nào ra cái đó, đơn giản mà đẹp, mà ấn tượng, mà không quên nối… thì em vô cùng kính phục họ. Vì đó mới là những người biết làm chủ, biết kiềm chế và giữ được cho mình những nguyên tắc về thẩm mỹ và nguyên tắc mua sắm, thực sự “sáng mắt sáng lòng”, không dễ dãi cho phép “bụi” tự tiện bay vào không gian sống của họ !
Chàng ơi, em sang Mỹ, em thấy chợ đồ cũ của họ cũng có muôn vàn đồ đẹp, đồ mới tinh chưa dùng, thậm chí gần như còn nguyên nhãn mác … được đề giá chỉ bằng phân nửa hoặc có lúc chỉ bằng một phần tư giá mua. Không phải vì người Mỹ giàu mà vứt bỏ đồ dễ dàng vì người Mỹ cũng nổi tiếng là thực dụng. Song, cái chính là “căn bệnh nghiện mua sắm” vốn nó đã lây lan khắp nơi và không có biên giới. Biên giới có thực, phải do mỗi người tự tạo cho mình, phải không chàng…
Tháng 5 này, nhân mùa hạ tới, em xin góp bàn với chàng rằng: chúng mình cùng quyết tâm trở thành những “khách hàng thông minh” nhất của tháng chàng nhé! Tất nhiên, mình sẽ nghĩ trước nghĩ sau hơn và vẫn tiêu dùng để “kích cầu”, nhưng sẽ tiêu dùng một cách hợp lý, sẽ không bắt chước Thúc Sinh tùy hứng bốc rời, cũng không “mua để mà mua” cho đã cơn “khát”, hoặc coi mua sắm là liệu pháp giảm… stress như nhiều người nói. Chỉ có những “hạt bụi dịu êm” mới đáng được nằm trong danh sách chi tiêu của mình. Mình sẽ “bỏ ống” những khoản tiêu nhờ không bị “dại dột” mà giữ được, để tháng 6 khi các con nghỉ hè, cả nhà mình sẽ cũng nhau có kỳ nghỉ mát thật tươm, được không chàng ?
Ôi, lúc đó thì, cái kính mát hiệu Gucci kiểu dáng mới nhất mà em mới sắm sẽ giúp em “thoát” khỏi được những hạt “bụi” sẽ có thể khiến cả em lẫn chàng bị “viêm màng…mắt” đấy.
Ơi những “hạt bụi dịu êm”, chỉ có mi là được đón đợi thôi!