- Trang văn
Kem mút
Thứ năm - 04/06/2020 17:46
Trung Hòa, trưa hè oi ả, chả có mấy bóng cây vì cây còn bé quá và mới đổ rạp một số sau trận bão vừa qua. Đứng giữa sân, phải nheo ti hí mắt lươn mới nhìn được 100 mét phía trước có gì. Đang vẩn vơ, bỗng nghe tiếng kèn bóp kem mút. Cảm giác rất lạ ùa về. Một sự thân quen cũ dễ đến hai chục năm về trước, mũi tràn khắp mùi hương đồng quê nhà.
Tôi nhớ hồi nhỏ, cái thời 80-85, cứ đầu chiều hè, ông kem mút lại đến khu tập thể ở Hải Dương, hành hạ vị giác lũ trẻ. Nhà tôi hồi đó nghèo, nhiều khi đang cùng em chơi ở sân, vẳng thấy tiếng kèn là lại lôi em vào nhà, sợ em muốn ăn, lại đòi. Có lúc mẹ thương quá, mua một que, bẻ đôi, hai anh em sung sướng mút một cách dè sẻn, dù toàn đường và nước lã. Cả khu tập thể hồi đấy có đúng một nhà một chú đi tàu viễn dương là có tủ lạnh, một vật thể trong mơ của biết bao người.
Về quê sống, cũng thế, cũng cứ chiều xuống là chú kem mút bóp kèn chạy quanh làng, rồi ra cây đa giữa làng đứng đợi. Bọn trẻ lũ lượt kéo đến, nhưng vài chục đứa chỉ có vài đứa mua ăn, phần còn lại chỉ đứng nhìn vì không có tiền. Quê giờ ít tre, cây đa vẫn còn nhưng không thấy mấy trẻ con tụ tập như xưa. Tuy vậy, mấy năm ở quê, tôi cũng hoành tráng mua được đôi ba lần. Sau này, kem ít dần, người ta bán túi đá nước đường, vẫn dùng kèn bóp kem mút, kem mút,...
Nghe tiếng kèn kem mút, bỗng thấy nhớ em, nhớ quê, nhớ ngày xưa. Lạ cái, trong bao cái ký ức cũ ùa về qua tiếng kèn kem mút, tuyệt không có chút nào bóng dáng của Hà Nội. Chợt nhận ra là dù sống từng đấy năm, dù đã có hộ khẩu, và đang làm việc giữa lòng Hà Nội thì vẫn thấy mình vốn không thuộc về nơi này. Tôi không thuộc về Hà Nội. Tôi là thuộc về quê xưa, với lũy tre và cái ao làng. Sau này, khi già, hưu rồi, chắc sẽ về quê sống, con cái kệ chúng thôi.
Tiếc là không kịp chụp ảnh ông kem mút Trung Hòa bởi ông ấy đi … xe máy, chứ không phải xe đạp khi xưa. Cái thùng đằng sau cũng chẳng phải thùng xốp, và kem, chắc không phải loại nước đường. Thời thế đã khác, giờ, có tiếng kèn bóp thế là đã tốt lắm lắm. Cảm ơn lắm lắm, chả dám đòi hỏi gì thêm…
Dương Chính Chức