
- Trang văn

Hai ngôi nhà thân yêu của tôi
Sớm tinh mơ, khi đôi mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ thì đôi tai đã nghe thấy tiếng chuông báo thức. Tôi vội ước thầm: “Giá mà hôm nay mới là chủ nhật…” Bầu trời ngoài cửa sổ như bật cười, khẽ thì thầm bằng thứ giọng chỉ mình tôi nghe thấy: “Ừ, hôm nay mới là chủ nhật đấy, ngủ tiếp đi em.”
Mổ lợn
Ông Chìa răng vổ dòng dõi mổ lợn. Vào bộ đội sẵn nghề gia truyền ông xung phong giết lợn mổ gà cho đơn vị. Được chỉ huy tín nhiệm. Ông được giao làm anh nuôi. Khi bị thương ông về quê lại đảm nhiệm mổ lợn cho xã.
Than hoa
Anh Hẻo đi chăm người ốm trên tỉnh đã vác về một bao tải than hoa. Than ấy anh mua ở chợ phố. Đúng vào dịp nhà có giỗ. Than hoa mang ra nướng cá nướng chả. Than chắc lửa đượm. Cá và chả vàng ươm thơm lừng. Ai cũng tấm tắc khen than thành phố.
Nhà - nơi có ba, mẹ và người thân
Sau lập đông, tháng Mười âm lịch, năm nào cũng vậy, nó NHỚ NHÀ, NHỚ BA MẸ thật nhiều. Nó sinh ra ở thị xã, đúng năm giặc Mỹ leo thang bắn phá miền Bắc. Nghe Ba Mẹ kể, lúc đó nhà nó ở ngay chân cầu Bo, lúc nghe bom thả sập cầu, mẹ nó từ Bưu điện tỉnh chạy về, thấy nó vẫn trắng, tròn, ngủ say trên võng.
Hà Nội đầu đông
Hà Nội những ngày đầu đông mang trong mình một vẻ đẹp dịu dàng và lặng lẽ, như một bản tình ca được dệt bằng sương, gió và ánh sáng. Buổi sáng thức dậy, ta thấy một lớp sương mỏng manh phủ lên từng mái ngói, từng nhành cây, từng con phố nhỏ.
Ngọc vỡ
Cái vòng ngọc thật đẹp, mà lại không quá đắt tiền. Một chuyến đi công tác, thấy mấy cô cùng đoàn xúm xít, anh cũng xán lại. Nghe các cô trầm trồ, mặc cả chán chê, nhấc lên đặt xuống, chọn ngược chọn xuôi, anh đã ngầm tính toán các khoản dự trù phải chi, vẫn còn dư ra một khoản,
Trên rừng sa mộc
Mùa hè năm ấy, tôi lên thăm Hoàng Liên Sơn. Lâm trường của chị tôi ở đó. Từ đồng bằng lên biên giới, tôi có bao nhiều điều thú vị và mới lạ. Những cây sa mộc thân cao, lá mảnh lần đầu tiên tôi mới được thấy.



