- Trang văn

Dưới đáy hồ
Hắn đến nhà sáng tác Hồ Xưa khi đã chiều tối. Nhận phòng xong, hắn mở toang cửa sổ, đứng ngắm nhìn mặt hồ tím sẫm trong bóng chiều. Nhà sáng tác chia làm bốn khu: văn, thơ, nhạc, họa, hắn ở khu dành cho các nhà văn. Những ngôi nhà nhỏ nằm rải rác bên mép hồ, tĩnh lặng và biệt lập.


Hồng
Tôi nhìn theo cái bóng nhỏ nhắn vừa bước vào căn phòng cô giáo. Đúng cái Hồng rồi. Gương mặt tròn, mắt sáng. Hồng có việc gì nhỉ? Sao hôm nay Hồng đi một mình và bạo đến thế. Tôi đứng lại bên gốc bàng trước cửa phòng cô giáo, nghe giọng Hồng lí nhí:


Thu đấy hạ vẫn đây
Tôi đi dọc tháng Tám, nơi hạ và thu chen nhau trong từng góc nhỏ, mỗi con đường, mỗi vạt cỏ, mỗi chiếc cầu vắt ngang và mỗi làn gió thoảng. Non nước vẫn hữu tình, uy nghi tình tự. Núi vẫn xanh cây tươi thắm, đậm đà sức sống. Mặt nước vẫn lấp loáng bóng trời mây.


Chiếc vé xem phim
Buổi chiều hôm ấy tôi đang làm bài tập Toán cô giáo cho về nhà, bỗng có tiếng Dũng gọi: - Hòa này. Đang có phim hay lắm. Mình có hai vé. Tớ với cậu cùng đi xem nhé. Tôi vội gấp vở lại, thầm nhủ. “Để xem phim xong, về nhà làm tiếp”.


Sức mạnh của lời nói: tàn phá hay kiến tạo
Khi đưa ra lời dạy giao tiếp, các cụ xưa cũng đặc biệt lưu ý về sức tàn phá, huỷ diệt của ngôn từ. "Lời nói đọi máu" là một cụm từ đầy sức nặng, lột tả chân thực sự tàn khốc của những lời nói độc địa.


Chuyện cái lá
Một lần, lá tươi sang chơi nhà lá khô. Nó ý định khoe khoang nên bảo rằng: - Trong đây, ta đẹp nhất. Ta mang màu xanh của lá cây. Còn cậu, cậu chỉ là cái lá vàng héo co, héo quắt mà thôi. Lá khô bảo:


Củ su hào còn có rễ
Thanh bải hoải nhìn sang ông chồng mới cưới. Lại nôn nao muốn ói mửa. Cô ôm chặt bụng rón rén ra khỏi chiếc giường đơn chật hẹp của phòng tập thể. Khe khẽ mở cánh cửa gỗ nứt nẻ, cô ngồi xổm trước hè, tay chống vào má, gật gù thức ngủ.
