- Trang văn
Quanh ta luôn có rất nhiều dấu chân
Sáng nay nhìn thấy báo 9 độ, đấy là Hà Nội. Thấy bảo miền núi tiếp tục lạnh sâu, sương giá vẫn tiếp tục đóng băng. Cả một vùng trắng xóa, không chim muông, không trâu bò.
Mỗi mùa xuân sang mẹ tôi nhiều thêm phần “trẻ”
Mẹ bắt đầu "trẻ" từ khi nào nhỉ? Có lẽ từ khi tuổi cao không còn làm ruộng được nữa. Lúc đó, ông còn sống, các con đi làm xa, ông bà ở nhà tự chăm nhau.
Cơm rang của mẹ
Bố mẹ tôi là xã viên hợp tác xã nông nghiệp lại đông con (tôi có 6 anh em) nên gia đình tôi vốn nghèo. Trong làng thường các gia đình chỉ cho con đi học hết cấp hai rồi ở nhà đi làm công điểm, chỉ có một số ít cho con đi học cấp ba.
Bản thảo cần sửa lại
Thầy Lễ tiễn cô sinh viên ra cửa và nói: - Thôi, thế nhé, em gắng sửa chữa bản thảo một lần nữa, nộp lại cho tôi vào tuần sau. Tôi sẽ xem lại lần cuối cùng trước khi em viết thành bản sạch.
Đông về
Đông về, se sẽ và chầm chậm nhưng đủ ngấm vào hồn người những lắng sâu, đủ để người ta nhớ lại những mùa đông đã xa lắm, những mùa đông chỉ còn trong hoài niệm…
Tản mạn đêm trở gió
Thế là đã qua một đợt nắng nghịch mùa. Giờ đây làng quê nghiêng mình trong đêm trở gió. Buổi chiều hôm trước bầu trời lênh láng màu mỡ gà, mặt trời đỏ rực hắt lên những tia nắng chói,
Bông mào gà
Chẳng thơ mộng chút nào từ cái tên, hoa mào gà vẫn đi vào tâm hồn bao đứa học trò nông thôn giống như tôi. Nó gắn với bao kỉ niệm của một thời. Cái thời nghèo đói triền miên bên cha mẹ và mỗi ngày đến lớp cùng thầy cô.