- Trang văn

Tâm thư
Sống trên đời mới thấy quả là có nhiều người ta chẳng ưa. Và cũng có nhiều người ta đem lòng yêu, đem lòng mến, và muốn gần gũi. Vì đôi khi, đó là người dù muốn ta cũng không nên yêu Đôi khi, đó là người dù muốn ta cũng chẳng thể yêu


Thầy hiệu trưởng
Tháng 10 năm 1986, một ngày thu đẹp. Nó 21 tuổi, cao 1,6, nặng 40 ký, tóc dài qua gấu áo,tết đuôi sam cùng với hai nơ bằng vải voan to màu hồng thắm. Nó diện bộ quần áo đẹp, theo Mẹ đến trường mới. Hôm nay là ngày đầu tiên Nó đến nhận công tác ở


Những ngày tháng chơi vơi…
Có những ngày, lòng mình lạc trôi như chiếc lá giữa dòng nước xiết. Không biết đi đâu, không biết dừng lại ở chốn nào. Mọi thứ quanh mình vẫn thế, vẫn là nhịp sống quen thuộc, nhưng trong lòng lại ngổn ngang bao điều không gọi được thành tên.


Europe
Nhắc đến Europe, có lẽ mọi người đều liên tưởng ngay đến “The Final Countdown”, ca khúc hit giúp Europe vang danh các bảng xếp hạng khắp thế giới. Khán giả Việt Nam có lẽ còn nhớ cả “Carrie”, “Dreamer”,


Nhớ bạn
Đến ngày hẹn, con bé, bỗng cảm thấy khấp khởi, hồi hộp lạ. Hôm nay, nó cùng mẹ lên phòng thầy Hiệu trưởng gặp Thầy và cô giáo chủ nhiệm. Nó 8 tuổi, tóc qua vai, mắt nâu tròn, lúc nào cũng lấp lánh, lấp lánh cười. Mỗi sáng, nó đều dạy rất sớm, chỉ để được


Nhà hàng Cá Mập
Mỗi câu chuyện đều có giá trị lịch sử của nó. Với tôi, nhà hàng Cá Mập là nơi tôi Nói Với Con Rằng: Con Là Tất Cả. Những năm tháng khó khăn nhất, tôi cứ dành dụm cả năm để đợi một ngày hè dắt nhau đi chơi Hồ Gươm, check in bưu điện thành phố… và chọn món ăn sang chảnh như một Người Giàu


Đóa hoa trắng không tên
Những câu thơ ấy mang một vẻ đẹp buồn và lặng như một bản nhạc xưa vang lên trong buổi chiều nhạt nắng – nơi cảm xúc không cần lời giải thích, chỉ cần lắng nghe là đã thấy trái tim mình se lại.
