- Trang văn
Thì mình hãy cứ là mình thôi
Thứ sáu - 27/06/2025 10:16
THÌ MÌNH HÃY CỨ LÀ MÌNH THÔI!
(Bùi Chi Yến)
Gặp kẻ không ưa mình thì ưu điểm của mình cũng biến thành nhược điểm. Còn gặp người yêu quý mình thì đến nhược điểm cũng trở thành thứ đáng yêu.
Mình bảo học sinh, nếu Newton không thắc mắc tại sao quả táo lại rơi xuống đất mà không rơi ngược lên thì loài người chắc không có định luật vạn vật hấp dẫn. Lúc ấy, nếu ông Newton mà ngồi với mấy người bình thường,phàm phu như chúng ta mà hỏi như vậy thì người ta sẽ cười vào mặt ông và bảo ông thật ngớ ngẩn, thật dở người.
Thế cho nên ai đó mới nói rằng " Cái đẹp nằm trong con mắt của kẻ ngắm nhìn " Hoa hậu đăng quang còn bị không ít người chê xấu. Ca sĩ vẫn có người chê hát không hay. Nhà văn vẫn bị chê viết dở...
Xã hội là bức tranh muôn màu, muôn sắc. Việc ai đó có quan điểm, thẩm mỹ, giá trị sống khác mình nên được hiểu là chuyện hết sức bình thường và đừng nên mất thời gian hay năng lượng về chuyện đó. Bạn chỉ cần là người có hiểu biết, có nhân sinh quan đúng đắn và đủ tự tin về mình là đủ.
Chuyện thiên hạ bạn không quản được, suy nghĩ của thiên hạ bạn không thay đổi được. Nên việc cần làm chính là sống trong bình an và trân quý bản thân mình. Hồng có vẻ đẹp của hồng, cúc có cái đẹp của cúc; xoài ngọt để ăn, chanh chua để giải khát... Cứ là mình, vui vẻ và tích cực..
Mình giống các cụ, sống qua thời đói khổ, nhìn thấy cái gì lãng phí cũng tiếc.
Nhớ ngày xưa đi học, tiết kiệm từng cái lề vở để làm nháp. Thỉnh thoảng còn tỉ mẩn cùng lũ bạn ngồi tách 1 tờ giấy ra thành 2. Giấy thì đen sì. Sách giáo khoa rách tả tơi và thầy cô sẽ luôn ưu tiên cho bạn học kém . Mình học cả mấy năm cấp 1 chỉ có vài cuốn sách. Có năm không có cuốn sách nào. Đến lớp học chay, về nhà thì mượn sách của bạn để làm bài tập. Thế nên ngồi đâu, đứng đâu mà thấy sách là dán mắt vào đọc. Gặp mẩu giấy báo có chữ rơi trên đường cũng nhặt lên đọc nữa cơ.
Giờ đến trường, thấy học sinh vứt giấy vô tội vạ mà thấy phí quá. Vừa phí vừa bẩn...Lại nghĩ đến những cánh rừng bị chặt. Giấy cũng là tài nguyên, đâu phải là rác...
Nhưng so với xưa, giá trị một cuốn vở ngày nay quá rẻ với thu nhập của cha mẹ các con nên có kêu gọi nhặt giấy để gửi đến một nơi nào đó nhằm tái chế hay tuyên truyền để chúng sử dụng tiết kiệm như một cách trân trọng và bảo vệ môi trường thì cũng khó. Vì chỉ mình cô nói, cô nghĩ nó sẽ quên ngay.
Cũng hy vọng là bên thu gom rác sẽ tận dụng để bán lại cho bên tái chế. Mong nữa là đồng nghiệp và cha mẹ các em nhắc nhở, giáo dục các con ý thức tiết kiệm, không phải vì giá tiền mà vì chúng ta cần bảo vệ môi trường, bảo vệ rừng, bảo vệ thiên nhiên.
Tài nguyên thì nhiều đấy nhưng không vô tận. Đừng chỉ tiết kiệm hay xót ruột những thứ mình bỏ tiền túi ra mua mà hãy tiết kiệm cả những thứ xa mình hơn, những thứ không trực tiếp làm vơi đi túi tiền của mình nhưng ảnh hưởng và hệ lụy của nó rất có thể vượt ngoài tầm kiểm soát của con người.