- Truyện ngắn

Lãng xẹt
Tháng mười có một đề tài “lãng xẹt”: tặng hoa cho nàng. Không ít bậc mày râu, và có cả một bộ phận chị em nữa, cho đây là chuyện “vẽ vời”, “bày đặt”, “hình thức”, “phù phiếm”, “lãng mạn”... “Ông bà xưa có bao giờ biết đến chuyện tặng hoa, tặng quà ngày nọ ngày kia bao giờ đâu mà sao bây giờ lắm ngày thế, toàn là học đòi, bắt chước thôi!”


Hạt bụi dịu êm
Lâu lắm rồi, em đọc thấy một truyện cười nước ngoài trên báo mà cứ đau mãi: Một cô vợ làm nũng chồng, than rằng: “ Anh ơi, lúc nãy em đi ngoài phố bị một hạt bụi to chui vào mắt, xót lắm cơ !”. Anh chồng nghe xong thì thủng thẳng: “Hôm nọ anh thấy có hẳn một


Giấc mơ có thật
Em định đặt tên chuyện này là “Chuyện cái mẻ kho”, nhưng nghĩ thế cũng không phải. Hiện tại, em cảm thấy mình tựa như con thuyền đang loay hoay giữa dòng, như người húc đầu vào đá chưa kịp tĩnh trí để nhận ra đúng đúng, sai sai… trong câu chuyện không đầu không cuối của các lứa đôi, trong đó có chúng ta.


Bình minh Cửa Đại
Anh và cô quen nhau một cách tình cờ. Một lần anh ghé vào trang facebook của bạn cô, đọc một dòng comment rất lém lỉnh của cô, rồi anh xin bạn giới thiệu cho làm quen. Cô – người con gái miền Tây hàng ngày gắn bó với “ bảng đen – phấn trắng”, còn anh – chàng sĩ quan hải quân quê tận Quảng Nam,


Hàng xóm thực sự, đầu tiên tại Hà Nội
Nếu không có ngôi nhà thực sự ở Hà Nội, bạn đừng mong có một hàng xóm thực sự. Đó là những gì nó nhận thấy trong ba năm phiêu dạt đến chục lần chuyển nhà, làm khách trọ của Phường Quan Hoa, Dịch Vọng, Nghĩa Tân


Hàng xóm nơi xóm trọ
Khách trọ ở Hà Nội thường không có hàng xóm, hàng xóm của họ chính là khách trọ ở các phòng bên cạnh, ví như các sinh viên hay người lao động cùng thuê dãy nhà trọ, cùng thuê căn hộ trong chung cư mini tư nhân, hiếm khi có hàng xóm thực sự là người bản địa. Bản thân khách trọ không có cơ hội tiếp xúc kết giao. Họ được kiểm tra hành chính nhưng


Huy xóm tôi
Huy “xấu chơi lắm.” Lũ trẻ xóm tôi, chúng bảo thế. Đứa nói ra, đứa không nói ra, nhưng ai cũng nghĩ vậy. Ít ai trong chúng tôi không một hai lần bị “vố” với cu cậu nhỏ người mà tinh quái này. Mấy lần cái Phương nhà chú Tiệp khóc ré lên, chân giãy đành đạch ngoài ngõ, mẹ nó chạy ra, hỏi mãi, Phương vừa nói, vừa khóc, nước mắt giàn giụa :
