- Truyện ngắn
Bãi Vua
Thứ năm - 14/11/2019 17:37
Nghe nói ngày xưa, thị trấn quê tôi còn là một ngôi làng hẻo lánh. Một hôm, bỗng có một người hành khất tới. Ông dừng chân cạnh túp lều lão nông đầu làng và nói: "Ta là vua, hãy gọi người dọn cho ta một bữa ăn”. Lão nông kinh ngạc nhìn phong độ đường bệ của người hành khất với bộ quần áo rách rưới đầy bụi đường. "Hắn điên chăng? hay đó là vua thật”. Nghĩ vậy, lão nông chạy đi báo với phú ông.
Phú ông rón rén vạch lá ghé nhìn: “Không có lẽ lại là nhà vua vi hành. Thôi, cứ mời ông ta một bữa. Nếu đúng là nhà vua thì rất lợi cho ta, mà nếu không phải thì cũng chẳng mất gì nhiều”. Nói đoạn, phú ông hối hả đi tới và cung kính mời người hành khất về cơ ngơi của mình. Người hành khất chậm rãi xua tay: "Ta đang rất vội, mà đường còn dài”.
Thế là một mâm cỗ xứng đáng bậc đế vương theo cách nghĩ của phú ông được dọn đến bãi cỏ cạnh người hành khất. Ông ngồi vào từ tốn ăn uống. Rồi trước sự ngạc nhiên của dân làng, ông cầm gậy đứng dậy, sửa sang râu tóc và cất bước ra đi, không một lời cảm ơn, không một lời chào.
Người hành khất ấy có phải là vua không? không ai có thể trả lời. Chỉ biết qua bao thế hệ, người dân vẫn rất tự hào vì từng có một vị vua đến làng của họ. Còn bãi cỏ nghe nói là nơi ông ngồi, bây giờ là một cái siêu thị sầm uất nhưng vẫn được gọi là Bãi Vua.
Bùi Đại Dũng