
- Truyện ngắn

Ngọc vỡ
Thứ ba - 25/11/2025 16:47

(Ảnh: Pixabay)
NGỌC VỠ
Mộc Miên Phu nhân
Cái vòng ngọc thật đẹp, mà lại không quá đắt tiền. Một chuyến đi công tác, thấy mấy cô cùng đoàn xúm xít, anh cũng xán lại. Nghe các cô trầm trồ, mặc cả chán chê, nhấc lên đặt xuống, chọn ngược chọn xuôi, anh đã ngầm tính toán các khoản dự trù phải chi, vẫn còn dư ra một khoản, ngay lập tức anh có ý định sẽ mua tới… hai cái liền. Sợ mọi người để ý, anh chỉ dám đứng loanh quanh mà chẳng dám mua ngay. Đợi đến khi các cô đi rồi, anh mới móc ví, bảo chị bán hàng gói cho một đôi. Vừa đúng lúc đó, một cô cùng đoàn của anh quay trở lại, hình như muốn mua thêm cho bạn bè món gì đó, thấy cô bán hàng trao cho anh liền một lúc những hai cái vòng, liền reo lên, giọng không dấu nổi ghen tỵ: “Trời, sao có ông chồng yêu vợ thế, mua tới hai cái vòng một lúc! Chị ấy thật may mắn. Chứ ông xã nhà tôi ấy à, thấy vợ mua một cái còn eo sèo tiếc tiền ấy chứ, đố dám bỏ tiền mua cả đôi tặng vợ! Ôi, mà sao anh không mua hai món khác nhau, mà lại mua giống nhau thế này…”. Anh không dám nói gì, chỉ thầm trách mình xui xẻo. Sao cô ta lại xuất hiện đúng lúc thế không biết. Cái miệng toe toét kia, lại chẳng bô bô khắp nơi ấy à. Phen này…
Điều anh ái ngại quả không sai. Chiều ấy, trong bữa cơm ăn chung cả đoàn ở khách sạn, câu chuyện hai cái vòng đã sang tai nhiều người. Anh bận nghe điện thoại nên xuống chậm một chút, chưa kịp ngồi vào bàn đã bắt gặp những cái ngoái nhìn từ xung quanh. Ôi, chỉ trong mấy giờ đồng hồ, anh đã kịp trở thành người- đàn- ông –ga – lăng – với- vợ nhất trên đời này rồi! Trong đoàn có mấy chàng chưa vợ, sau khi nghe xong chuyện liền cầm rượu tới cụng ly với anh, “tấm gương làm chồng mẫu mực hiếm có” mà chúng em cần noi theo! Anh cố cười, cảm ơn lí nhí, lòng dạ ngượng ngùng…
Người đi xa về, có quà cho người ở nhà thì có gì bằng. Lẽ ra, anh phải mua quà một cách đàng hoàng. Có gì mà phải giấu giếm như kẻ trộm cơ chứ. Thấy chưa, chuyện hai cái vòng là chuyện nhỏ, nhưng ông chồng đi xa mà mua tới hai cái vòng tặng vợ, không còn là chuyện nhỏ nữa, chuyện to đùng ấy chứ. Vì bình thường người ta không thấy ai làm thế… Dẫu cho mua hai cái giống nhau là không nên, nhưng chị vợ hoàn toàn có quyền đeo vào tay liền hai cái một lúc, để thi thoảng lại chìa tay ra khoe với ai đó: “ Chồng tớ mua tặng đấy, trông đẹp không !” …
Nhưng anh chẳng thấy mình tốt tẹo nào. Vì không ai biết rõ điều đó như anh.
Đôi vòng ấy, anh mua cho hai người. Một cho vợ. Và, một cho…nàng.
Câu chuyện chưa kết thúc ở đây. Chàng hẳn cũng biết, không điều gì đi nhanh hơn những lời thầm thì bàn tán. Ở hội nghị, hội thảo, người ta đọc tham luận, phát biểu oang oang, mà khi đại biểu về đến nhà, chẳng nhớ sáng nay mình nghe gì. Ai hỏi thì cứ ờ ờ, để mình xem lại tý, tài liệu để đâu rồi ấy nhỉ… Trong khi một lời thầm thì trong gió, một câu nói thoáng qua, nhiều khi lại khiến người ta khó ăn khó ngủ…
Đó là chưa kể đến tốc độ của lời đồn, đi nhanh hơn gió, hấp dẫn hơn mọi tham luận, ám ảnh hơn mọi giấc mơ… Em cũng muốn nói rõ cùng chàng, câu chuyện về hai chiếc vòng ngọc, xuất xứ từ Trung Quốc, hình như tác giả là một nhà văn nam giới, đã được viết và in thành truyện, rồi dịch sang tiếng Việt cách đây đã khá lâu… Khi em kể lại với chàng, có thể chuyện đã nhiều dị bản. Làm sao có thể dám chắc trong chúng ta, có ai không phải là nhân vật trong câu chuyện đó chứ?
Chàng ạ, câu chuyện đã khiến nhiều người vợ giật mình. Nhiều người chồng giật mình. Và nhiều người tình giật mình…
Còn người vợ trong câu chuyện kia? Chị ấy đã sung sướng biết bao. Không chỉ một, mà có tới vài người, đã lập tức điện thoại hỏi chị ngay sau chuyến công tác: “Nhân quà của chồng chưa? Hẳn một đôi vòng ngọc nhé. Trong đoàn chỉ mỗi chồng cậu là chu đáo đến thế với vợ thôi đấy. Có người ôm tiền đi rồi lại ôm tiền về, mà nhiều tiền hơn chồng cậu nhiều, thế mà mỗi một chiếc vòng cũng chẳng dám bỏ tiền mua. Hà tiện thế, vợ con chẳng được nhờ!”. Có người ở nhà không đi công tác, nhưng gặp chị dọc đường, cũng rối rít hỏi thăm cái vòng ngọc, cái vòng ngọc đâu rồi, những hai cái cơ mà…
Chị chỉ cười. Chồng chị đi công tác về đã vài ngày nay rồi, mà vẫn không thấy anh nói gì chuyện quà cáp. Hay anh ấy ngượng nhỉ. Cũng lạ, từ khi cưới nhau đến giờ, đi đâu anh ấy chẳng mua quà cho vợ, vừa đặt chân đến cửa khoe quà ngay, sao đợt này cứ im thin thít… Hay định gây bất ngờ, đợi đến dịp nào đặc biệt mới đưa ra?
Thực ra, anh chồng ấy, đang bối rối lắm. Bỗng nhiên hai cái vòng ngọc mua được đã làm anh ta rơi vào một tình huống chẳng ra làm sao.
Vì không rõ từ đâu, cô bồ của anh cũng biết được chuyện anh mua một đôi vòng giống nhau (thật là đúng khi nói lời đồn có thể xuyên thủng mọi bức tường và chinh phục mọi khoảng cách). Vừa gặp, cô ta đã giận dỗi ngúng nguẩy: “Tại sao anh lại mua quà giống nhau? Anh đặt ngang hàng em với vợ anh thế mà được à? Nếu anh yêu em, phải đưa em cả hai cái !” khiến anh vừa bực mình, vừa khó xử, vừa chợt nhận ra sao người đàn bà này lại tham lam thế, nên quyết định không lấy ra cái vòng lúc ấy đang nằm yên lặng trong túi áo.
Về nhà, trằn trọc không ngủ được, nửa đêm, anh trở dậy, lục va li lấy ra cả hai cái vòng. Đưa cho cô ta cả đôi sao được. Vì anh đi công tác cùng nhiều người ở cơ quan, nếu ai nói cho vợ anh biết rằng anh đã mua vòng cho vợ, thì anh biết ăn nói ra sao? Còn nếu đưa vợ cả đôi, nhỡ cô bồ đỏng đảnh, hôm sau lại đòi quà thì lấy đâu ra?
Chàng biết không, đêm ấy, chị vợ đang ngủ bỗng nghe có tiếng động phát ra từ phòng làm việc. Chị bật dậy, chạy sang thì thấy anh chồng đang thẫn thờ ngồi bệt giữa nhà, trên sàn là những mảnh ngọc vỡ lấp lánh… và sau đó là tiếng người chồng lắp bắp: “Anh xin lỗi! Anh xin lỗi”…
Người chồng lỡ tay đánh rơi? Hay đó là điều thông minh nhất mà anh đã làm (đập vỡ hai món quà giống nhau) sau cái điều ngu ngốc nhất mà anh đã phạm phải (mua hai món quà giống hệt nhau cho vợ và người tình)?
Không ai biết.
Nhưng có lẽ đó cũng là lối thoát cho… cả ba. Tất nhiên là hai người đàn bà trong chuyện không thể không xót tiếc đôi vòng ngọc vỡ. Nhưng biết làm sao được khi sự thể đã vậy! Còn anh? Hình như anh thở phào. Ngọc vỡ nhưng đã giúp anh được lành yên. Ít nhất là trong vụ này…
Còn em, người đàn bà thứ ba của câu chuyện?
Chàng có muốn biết em nghĩ gì không! Em nghĩ rằng, chuyện cái vòng ngọc, chỉ là một tình huống trong vô số những tình huống khác dễ xẩy ra trong cuộc sống. Người ta khi phải lòng ai đó, có thể tặng nhau nhiều thứ có giá trị hơn nhiều. Các đại gia lắm tiền chẳng đã tặng cho những cô chân dài cả nhà lầu, xe hơi đó thôi, huống chi đôi vòng ngọc được mua từ khoản tiền chắt bóp của anh công chức nghèo? Người đàn ông trong chuyện, về phương diện nào đó, là người có nghĩa với vợ và có tình với…bồ. Cả việc anh ta cố tình đập vỡ, hay lỡ tay làm rơi đôi vòng, thì đó chính là lối thoát duy nhất trong bóng tối cho những người chỉ muốn thêm (người tình, không cô này thì cô khác) mà không muốn bớt (vợ, mấy ai bỏ vợ sau khi có người tình đâu)!. Vậy thì, chỉ một đôi vòng vỡ, có thể sẽ là một trải nghiệm quý giá cho những ai trót tham hoa tiếc ngọc, phải không chàng !
Nói một cách công bằng, ngọc vỡ đã giúp người vợ tội nghiệp tránh được sự tổn thương, mặc dù thêm lần nữa chị bị lừa dối…
Những người vợ chúng em, hỏi có ai muốn ngọc vỡ? Nhưng nếu những cái vòng ngọc ấy lành, chàng ơi, thì sau đó điều gì sẽ vỡ?
MMPN



