• dau-title
  • Truyện ngắn
  • cuoi-title

Nó ... cũng gà lắm đấy (4)

Thứ bảy - 02/08/2025 10:04



(Ảnh: Pixabay)


NÓ… CŨNG GÀ LẮM ĐẤY 

(Đào Thanh Bình)


Phần 4


Hôm qua, một người chị em thân thiết gọi điện cho nó. Hầu hết các nhân vật trong câu chuyện của nó, chị đều biết, vì chị có thời gian dài cùng học cao học với nó. Chị bảo:

- Sống ngay cạnh em, thật sự chị không hề biết em “gà” như thế. Chị đã đọc rồi nghe em kể chuyện từng câu, từng chữ. Những lúc em ngây ngô rồi cả khi em nghẹn ngào cay đắng, sao chị lại không thấu tỏ để giúp em. Sorry em.

- Dạ! Tại em cũng chẳng nghĩ nhiều đâu ạ. Và cũng không có thời gian kể chuyện cho ai nghe. Cứ quay cuồng với lớp học này lại lớp học khác, ở trường rồi ở nhà, và nhà học sinh nữa.

- Ừ, chị vẫn nhớ ngày ấy qua nhà em, ấn tượng nhất là cái bảng ghi lịch dạy của em. Chị nhớ đại loại rất chi tiết, em kể những mấy cột: Dạy ai? Ở đâu? Liên hệ khẩn số nào?

- Vâng! Vì em đi dạy khắp nơi, và lịch di chuyển liên tục, hầu như việc chăm sóc, đưa đón mấy đứa nhỏ đều nhờ mấy em sinh viên ở cùng nên phải ghi chi tiết ạ.

- Này, nhưng chị hỏi thật, toàn chuyện thật 100% luôn hả?

- Chị ơi, hồi ký mà. Em viết hồi ký dần, nhưng kiểu của em nó tùy hứng, nhớ đoạn nào viết đoạn ấy, sau này khớp nối em sắp xếp sau ạ. Mà sao chị lại hỏi em thật 100% ạ?

- Thì tại, chị cứ thấy nó sao sao, một vài chi tiết ấy.

- Là sao ạ?

- Chị cứ hỏi, đừng trách chị tò mò nhé!

- Vâng ạ! Nếu em ngại hay không dám đối diện đã không đăng. Em không kể hết và căn bản tên người sẽ thay đổi vì dù là người đã khuất hay còn sống, em chỉ có mục tiêu tri ân, không chê trách, không làm phiền ạ.

- Thế…

? Vì sao các anh ở Chương trình thời sự VTV ngày ấy hẹn nó đi công tác tỉnh ngoài, rồi lại bỏ rơi nó cả tiếng đồng hồ

? Và nếu đó là cuộc làm việc vô tình bị lỡ hoặc quên, vì sao lại có ai đó sai một thằng nhóc đưa cho nó 50 ngàn, kèm một mảnh giấy ghi vẻn vẹn mấy chữ:         “ Hôm nay hoãn, em về với con đi nhé. Tiền xe cho em”

? Với cái anh Tiến sĩ kinh tế của trường đại học định thuê nhà lo cho em ấy, sau này anh ấy có quay lại nữa không? Bây giờ… thế nào? Có phải cái hắn bây giờ không?

- Ồ không chị ơi! … Mà chị hỏi thế, có khi em lại viết thêm một đoạn bớt “gà” chị nhé.

- Ừ! Thế viết đi chị đợi nhé. Thứ Bảy tuần sau hả? Đợi cho nó hồi hộp.

Có chuyện này định không kể ra, nhưng… không kể đúng là gây khó hiểu. Cũng thời điểm ấy, nó có một anh bạn, gọi là anh vì là bạn của chị nó và lỡ xưng hô như vậy từ đầu nên sau nó không sửa nữa chứ thực ra kém nó một tuổi. Anh là một người đặc biệt và khác biệt so với bạn bè của nó. Thời điểm quen nó, anh vừa kết thúc thời gian lao động ở Đức về, tiếp quản kinh doanh của gia đình. Nghe nói nhà giàu lắm, mà chỉ có anh là con trai duy nhất. Thời nó và hầu hết mọi người còn đi xe đạp, cả thành phố dăm cái xe máy, anh ấy đã có ô tô. Có lẽ chỉ là cái ô tô mèng mèng thôi, nhưng dù sao vẫn là ô tô. Không biết vô tình hay hữu ý, hay là do chị nó tay trong, mà mỗi lần nó về quê, đều thấy anh ấy qua chơi, và mỗi lần nó với các con đi Hà Nội, anh ấy đều có lý do đi lấy hàng, đi giao dịch…ở Hà Nội, nên cứ tự nhiên, lần 1, lần 2, …rồi nhiều hơn nữa auto là đi với anh. Rồi thêm bước nữa, lâu lâu anh lại ghé qua, thường dịp lễ hay cuối tuần bảo: Anh có việc ở Hà Nội, chiều anh về hoặc mai anh về, mấy mẹ con có về anh đón. Nó cứ vô tư nhờ cậy, chẳng nghĩ nhiều, vì bạn của chị gái nó mà. Được dăm tháng thì anh ấy tiến gần hơn, những lần đến chơi cứ tự nhiên thành về muộn rồi đi ăn, lúc ở Thái Bình, khi ở Hà Nội. Tất nhiên là đi ăn hàng rồi và bao giờ cũng đủ cả mấy mẹ con nó, nếu ở Thái Bình kiểu gì cũng có chị gái đi cùng (nhưng rất hiếm), còn ở Hà Nội, hầu hết có thêm mấy bé sinh viên ở cùng. Kiểu của anh ấy rất rộng rãi, sẵn sàng giúp đỡ nên rất nhanh chóng thân thiết với mọi người nên ai nấy đều rất quý anh.

Nó nhớ lần đó, là anh đang giúp mẹ con nó thuê nhà trong một khu ký túc. Đó là gian tập thể có 4 giường tầng, mẹ con nó 1 giường. Mọi sinh hoạt ở giường tầng 1, tối thì con trai ngủ giường tầng trên, mẹ ngủ giường tầng dưới. Nói là thế, nhưng cu lớn vẫn thường ngủ luôn với mẹ. Cái giường trên trở thành chỗ để hòm và mấy thứ lặt vặt. Nghĩ ngày ấy nó cơ cực thật. Có cái hòm tôn to như sinh viên, để trên giường còn phải dùng khóa dây cột vào đầu giường, như cách người ta cột cái xe đạp vào gốc cây, nhưng gốc cây bám sâu trong đất chứ cái cọc giường tầng thì…

Nó không nghĩ nhiều về sự giúp đỡ hay có mặt của anh, kiểu cứ auto là bạn chị gái, auto tình anh em trong sáng, vì ngày ấy nói chung con người ta đa số sống với nhau, giúp đỡ nhau rất vô tư trong sáng. Anh thường gọi cu lớn là Con xưng Bác, rồi lâu lâu lại lỡ mồm gọi Con xưng Bố. Một lần, có mẹ, cu lớn hỏi:

- Con gọi Bác đúng không mẹ?

- Ừ, con gọi Bác. Bác yêu con nên thích gọi con và xưng Bác, có lúc bác nhầm thì con cứ hiểu kiểu như Bố Nuôi ấy, không sao. Bác là người tốt, con đừng ngoại. 

Lúc đó nó phải dạy một đứa trẻ lớp Ba và chỉ nghĩ chữa ngại cho anh chứ chẳng nghĩ gì nhiều. Nhưng nó bắt đầu để ý việc anh đến thường xuyên hơn, lo việc nhà nó nhiều hơn, tự nhiên hơn. Lắng lại một chút, nó nghi ngờ sự chăm sóc vô tư mà anh vẫn tuyên bố với chị nó và mọi người. Nó nghĩ cách giãn ra. Một lần về quê, nó nói với chị gái:

- Chị đừng bảo anh H em về nhé!

- Sao không? Nó tốt mà. Nó sắp xếp công việc đưa mấy mẹ con đi đỡ vất.

- Thôi, chị ạ! Em đi học, một đống con, còn đang gia sư vỡ mặt, hay ho gì đâu mà xe đưa xe đón, không phù hợp.

- Em cứ mơ mộng. Chị thấy nó được đó. Em đã nói vậy thì chị nói thật. Nó thích em đấy. Nó bảo với chị, chỉ cần em đồng ý nó nuôi tất.

- Chị hâm à? Không là không. 

Hôm ấy, dĩ nhiên chị nó không dám lộ thông tin nó về quê. Nhưng mấy hôm sau, tự nhiên nó thấy anh lên. Trưa vào chỗ trọ với con trai nó, dắt thằng bé đi chợ về hai chú cháu nấu cơm. Nó bực lắm. Biết chắc bà chị xúi vào rồi, có khi còn thúc đẩy cho nhanh ấy chứ. Hôm ấy anh lân la ở lại, không chịu về… cuối cùng thì ôm thằng bé ngủ ở cái giường tầng trên. Nó tự nhiên như người được giác ngộ, bật công tác “hết gà”. Hôm tiếp theo, anh H vẫn chơi bài lần khan như hôm trước. Nó đem con gửi nhà Thầy, hẹn anh đi uống nước. Nó sợ, nên bật chế độ chủ động ở chỗ đông người. Nó gọi coffee phin. Nó rất thích nhìn coffee nhỏ giọt, từng giọt chậm rãi , từ tốn. Đôi khi nó cứ nhìn thế mà quên cả uống. Anh không coffee, không thuốc lá, không trà mạn. Anh gọi một ly Ca- cao nóng. Anh nhìn nó. Nó nhìn coffee  nhỏ giọt:

- Anh ạ! Em biết anh có tình cảm với em. Chị em cũng rất quý anh, ủng hộ anh và muốn em đón nhận anh chăm sóc cho mẹ con em. Em biết anh có điều kiện. Em cũng biết anh tư tưởng tiến bộ vì anh đi Tây về. Nhưng em thật sự không có ý định lấy chồng đâu ạ.

- Để anh lo cho em!

- Không ạ! Anh con một. Em thì chắc chắn không lấy chồng & không sinh nữa đâu ạ. 

- Anh biết, chị em đã nói cả rồi. Anh chấp nhận hết. 

- Không! Em sợ chuyện chồng con lắm rồi ạ.

Nó nói rồi mắt loáng nước. Anh lấy từ túi áo ngực và đưa nó cái khăn thơm mùi nước hoa về phía nó. Nó phản xạ tự nhiên gạt cái khăn ngay khi anh sắp chạm mặt. Nó thoáng giật mình ngước mắt lên nhìn Anh, chợt bắt gặp 1 giây thôi tia mắt anh vằn lên, rồi lập tức trở lại dịu dàng:

- Em tự lau đi.

Nó sợ, nhưng vẫn đón cái khăn, chấm nhẹ lên mi, rồi trả lại anh:

- Anh giặt giúp em!

- Sao em nói thế?

- Anh đừng đi lại nữa, em không lấy chồng đâu ạ. Ký túc xá đông người, nhiều cháu học sinh mới tốt nghiệp lên nhập học, và Con em còn nhỏ, cũng không tiện đâu ạ.

- Anh sẽ không phiền em nữa. Anh đồng ý không đến khu trọ nữa. Anh đợi em nguôi chuyện cũ.

- Anh đừng đợi.

Anh nói rồi nhẹ nhàng tra đường, khuấy coffee cho nó:

- Em uống đi, nguội hết rồi. Sau này anh pha coffee mỗi sáng cho em. Hồi bên Đức, anh ở với cặp vợ chồng Việt thích coffee pha phin nên anh cũng học và biết cách. Bao giờ học xong cao học, anh đưa em đi Đức thăm ông bà ấy nhé.

- Không ạ! Thực ra em chỉ thích nhìn coffee nhỏ giọt. Em đang tập uống thôi.

Nói, rồi nó uống một ngụm coffee, gọi thanh toán. Lần đầu tiên đi với anh, nó thanh toán tiền đồ uống. Đối với nó chi tiêu như vậy là quá sức, mất toi một buổi gia sư rồi, nhưng cứ tự nhiên làm thế thôi. 

Sau đó, nó chuyển chỗ ở, đến nhờ chỗ học sinh khoảng 5-6 tháng thì về ở hẳn với một học sinh khác.

Sau khi rời nhà trọ có 4 cái giường tầng ấy, nó về Cầu Giấy ở với học trò và mấy cháu sinh viên mới nhập học. Đây là thời điểm nó buộc phải cho hai bé sinh đôi về hẳn với Bố. Cũng là thời điểm người anh nó rất trân quý là Tiến sĩ kinh tế, giảng viên một trường đại học lớn, quay trở lại tìm nó. Sau cái lần hai anh em đi coffee ở Hồ Tây ấy, anh biết nó ngại nên không đến chỗ trọ, nhưng thỉnh thoảng vẫn đợi nó ở cổng trường Sư Phạm hoặc đầu ngõ 165 Cầu Giấy lối nó về nhà.

Bỗng một hôm, nó đang kèm Văn cho một bé trọ cùng đang chuẩn bị thi đại học khối D ở xóm, rất đột ngột, anh vào nhà trọ tầm 3h chiều:

- Anh muốn gặp em một lúc!

- Dạ! Anh vào nhà uống nước ạ!

- Thôi, anh không uống đâu. Anh hỏi thật: Em ly hôn chưa?

- Dạ em ly hôn rồi ạ! Nhưng có vấn đề gì ạ? Em nhớ… Anh đã biết chuyện này mà.

- Hôm nay có một người tự xưng là chồng em, lên khoa kiện anh quan hệ với phụ nữ trong hôn nhân.

- Lạ thế ạ? Có nhầm với ai không ạ? Vì… em đã ly hôn rồi, cũng không có ai. Em và anh cũng có đi lại gì đâu ạ. 

- Thì anh tôn trọng em, chưa bao giờ đi quá giới hạn. Em ở với sinh viên. Em ngại nên anh cũng không tiện đến. Hay ông xã em vẫn ghen.

- Không đâu ạ! Tuyệt đối không phải là anh ấy.Vì anh ấy đã có người khác rồi. Và quan trọng hơn anh ấy không phải là kiểu người ấy. Anh ấy có địa vị, càng không thể tùy tiện mạo đơn kiện ai đâu ạ.

Anh và nó đều thấy lạ. Anh ấy tả cho nó về chiều cao, dáng người của cái người tự xưng là chồng nó ấy… nhưng ngay lúc đó nó chịu không nghĩ ra ai có thể làm điều quái dị ấy, nó chỉ nghĩ có sự nhầm lẫn nào đó. Sau đó, anh không qua lại nữa. Từ đó, cho đến tận mấy năm trước, khi anh mất, nó và anh không gặp lại. Vì nó đã từng từ chối anh, vì Anh là người danh giá, đương nhiên anh không thích phiền hà, nhất là người đó (ai đó) lại đến tận khoa anh dọa kiện.

Thời đó chưa có điện thoại thông minh, và có lẽ chả ai nghĩ và kịp lưu lại ảnh của anh chàng tự xưng là chồng nó. Đêm đó nó mất ngủ. Nó xấu hổ với Anh. Nó lục lại các mối liên hệ… Ở đúng thời điểm tưởng như đi vào ngõ cụt, nó chợt nhớ đến cái anh bạn chị gái, khớp chiều cao, dáng người… quan trọng hơn là kiểu người. Kiểu người có thể bất chấp có được người mình muốn, chưa dành được thì ngăn chặn người khác có được. Nó liên hệ đến vụ mấy anh ở VTV tự nhiên lặn mất tăm khi mời nó đi công tác địa phương mà không đợi. Có lẽ chỉ anh H mới có thể kiên nhẫn coi nó từ xa, thương nó từ xa, đủ kĩ lưỡng gửi tiền xe cho nó và giấu mặt giao một thằng bé gửi mảnh giấy cùng 50 ngàn cho nó. Anh ấy cho nó vay 200 USD bỏ phong bì kèm hồ sơ xin việc và có lẽ anh ấy cũng là người sợ nó bay nhảy nên dọa kiện các anh ở VTV nhận tiền của nó nên các anh ấy mới trả lại tiền và không bao giờ gặp lại chăng? Nó không có bằng chứng, nhưng linh cảm của cô giáo văn quen phân tích nhân vật, môt xẻ và nhận diện tích cách, cho nó thấy. Cái tên ấy, dáng người ấy, sự yêu thương bao bọc và khao khát sở hữu ấy… cứ bám chặt và hòa vào anh không rời.

Với linh cảm ấy, nó quyết định chuyển nhà thêm một lần nữa… rồi em nó lên ở cùng với một đàn cháu, rồi những gắn bó của chị em, con cháu nó với gia đình Thầy nó như sự bảo vệ vô hình mà vô cùng chắc chắn. Gần 2 năm sau nó chuyển nhà thêm 1 lần nữa sau khi về Bộ làm việc. 

Một lần về quê, nó ghé cửa hàng quen, tình cờ biết anh H có vợ. Nó hỏi chị. Chị lặng lẽ chảy hai dòng nước mắt:

- Chị cũng mới biết. Hóa ra nó có vợ. Chị tra nó. Nó bảo: “Ngày ấy chỉ cần em đồng ý nó sẽ ly hôn ngay, vì nó không yêu vợ. Vợ là do bố mẹ chọn khi nó ở Đức vì sợ nó đi xa không về”. Chị mắng nó và cạch mặt luôn rồi. May quá, em không dính vào nó.

Với chị là may, nhưng với tôi đó là lựa chọn. Tại thời điểm đổ vỡ hôn nhân, lựa chọn duy nhất, không hề thay đổi suốt 12 năm sau đó, luôn là “từ chối hôn nhân”. Từ cái lần uống coffee đó với anh H, sau đó nó gặp anh 1-2 lần ở Thái Bình, đều là anh tìm đến khi nghe tin nó về, rồi thưa dần, và thôi hẳn, đến tận bây giờ. Nó “gà” lắm, hồi chưa biết anh có vợ, thi thoảng đi qua con phố nhà anh nó vẫn run run, chỉ sợ bất chợt anh nhìn thấy nó. Một nỗi sợ vô hình. Từ lúc biết anh có vợ, và có con, nó thấy nhẹ nhõm và an tâm hẳn, không còn sợ mỗi đi qua con phố đó nữa. 


Nó gà lắm ấy. Cơ mà chị có khi còn gà hơn nó ấy chứ.   


Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.