- Truyện ngắn

Nó... cũng gà lắm đấy (2)
Một tuần, rồi hai tuần, chưa có Thông báo. Kì lương đến, Thầy nó sốt ruột: - Có khi phải đi cảm ơn trước em ạ! Cũng để xem thực hư thế nào! - Vâng! - Tính mua gì? - Mùa nhãn, em định mua nhãn lồng ạ! - Ừ, nhãn lồng ngon, Thầy có hàng quen.


Nó... cũng gà lắm đấy
Bao năm nó day dứt vì đã tự tay mình giết hại lũ gà khi chúng đang tuổi vị thành niên mơn mởn. Tuần trước viết ra được, sám hối với lũ gà xong, nó chợt giật mình, hình như nó cũng gà lắm ấy. Nó không gà đến mức ấy, cứ theo cách của chị Mây, bây giờ lại chả có cơ ngơi to tướng ở ĐẤT BẠC Trần Lãm, thành phố Thái Bình.


Những chuyện chưa biết hết
Nhìn cái mặt nó sao thấy ghét. Cười suốt ngày. Cặp môi đầy, răng trắng muốt nổi bật trên khuôn mặt dài, da nâu. Nó đấy. Cái thằng bạn trong lớp học nghề của mình. Chẳng hiểu sao nó lọt vào đây. Đi đâu, ở đâu nó cũng nổi bật lên như một đóa hướng dương giữa đống cỏ bụi xụi.


Có một mùa thiên lý đã xa
Trong kinh doanh, xây dựng được một thương hiệu thật không dễ một chút nào. Quán ăn Thiên Lý là một địa chỉ quen thuộc mà mỗi lần bạn bè trong Nam, ngoài Bắc hay Tây nguyên ghé qua Nó đều dẫn tới đó.


Thầy hiệu trưởng
Tháng 10 năm 1986, một ngày thu đẹp. Nó 21 tuổi, cao 1,6, nặng 40 ký, tóc dài qua gấu áo,tết đuôi sam cùng với hai nơ bằng vải voan to màu hồng thắm. Nó diện bộ quần áo đẹp, theo Mẹ đến trường mới. Hôm nay là ngày đầu tiên Nó đến nhận công tác ở


Một tiếng rao đêm
Đêm. Thì hết người rao mời bánh tét, bánh chưng, rồi thì những tiếng lách chách của những miếng sắt khua nhau loảng xoảng...Có lần tôi gọi cái anh chàng mặc áo quần và đội cái nón cối như ông già tôi ngày vừa giải phóng miền Nam từ Trường Sơn Đông trở về nhà lên Tam Quất.


Tình huống
Tôi ngó nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ mà vẫn chưa bán được gì, gian hàng của mình từ sáng vẫn trống trơn mà người ngoài phố cũng thấy vắng hơn thường lệ. Mấy hôm trước cũng có khách xong họ chỉ mua mấy thứ lặt vặt về sửa chữa như vài mét dây cái công tắc ổ cắm mà thôi và luôn kêu ca dạo này
