- HÀ TRÍ DŨNG
Đường tơ
Chân trời ngang một đường tơ Nét huyền vô định, bến bờ mông lung. Mờ xa thấp thoáng điệp trùng
Đất thơm
Ta về lại với đam mê Tay vần đất dẻo, tay vê nồng nàn Thả hồn vào đất mơn man Khối hình thấp thoáng díu dan dòng đời
Góc quê
Cũng làng như thể quê mình Mà nao lòng ở, mà chùng chình đi Đã từng đây đó thiên di Vẫn nghe vọng tiếng thầm thì góc quê.
Ấy với mình
Nước mưa mình hứng ngọn cau Ấy làm một ngụm cho nhau mát lành Nước mưa mình đựng vại sành Ấy đem về gội cho xanh mái đầu
Giọt sầu
Phin tí tách giọt cà phê Nhuộm nâu cả những cơn mê không màu. Nhấp môi chạm phải giọt sầu. Vị cà phê đắng cả câu thơ mình.