- KIM CHUÔNG
Phạm Hồng Oanh và Hoa nở không mùa
Có thể nói, khi Phạm Hồng Oanh chỉ để lòng mình đối diện với chính lòng mình, “Tâm thi” của nhà thơ đã hóa thành “Thần minh chi chủ,” đã sáng dậy mọi hình hài thi tứ. Từ “Mặt trời xa lắc” đến “Hoa nở không mùa.” Với hai tập thơ còn khiêm nhường trong gia tài của đời người cầm bút. Nhưng cái quý ở thơ là, Phạm Hồng Oanh đã tìm được dáng vẻ riêng mình trong số đông những nhà văn Thái Bình đang cầm bút và viết.
Sẽ muôn thuở trường tồn
Có một câu hỏi, con người đã và đang tồn tại qua bao nhiêu thiên kỷ trên trái đất? Văn học nghệ thuật cũng đã hiện diện qua bao nhiêu niên đại trước đời sống xã hội con người. Trong dài xa, trong biến thiên của vũ trụ rộng lớn, văn học nghệ thuật liệu còn chăng trên dặm dài đãi lọc?
Buổi ấy
Bỗng dưng trời đất cho ta Hay nghìn năm trước đã là của nhau Sớm xuân ấy nhện bắc cầu Và đôi bướm ấy đưa dâu dập dìu Nghìn lần ai hiểu rằng yêu
Lại viết về tôi
Người ta khép chặt cửa phòng Sợ cơn gió lạnh lùa trong áo mềm Còn tôi ra tận cửa thềm Cởi khuy áo thả hồn lên cành đào
Xuân quê
Mưa chừng không thấy mưa rơi Chỉ bui bụi trắng khoảng trời xuân sang Con sông lặng lẽ đầu làng Dắt cây lúa dựng phím đàn lên mây
Đi chợ hoa xuân
Nửa ngày lạc giữa chợ hoa Người trong cây lá bước ra gặp người Đến đây, “Ồ”! Tết đến rồi Bao nhiêu người đẹp, hoa tươi tìm về