- KIM CHUÔNG
Trần Huyền Tâm - Những khoảng sáng sau "Tản mạn miền sương khói"
Với “tự thức”, nơi “Nơi Quán trọ - Miền sương khói đời người” là gì? Đấy phải chăng, là cõi “vô biên độ” khói sương? Là cả một đại giác mà ta “ngộ” ra cái sân si, ái ố, dục ...? Là tất cả những bóng hình cuộc đời với bao nhiêu dáng vẻ mịt mùng mà ta đang bước đi, đang gặp, đang thấm trải, đang vật vã để hướng về cái Minh triết, Trí huệ, cái Cao Đẹp vô thường? ...
Người khát tìm "Mùa Đợi"
Với sự ngắm nhìn, bắt nhập trước cuộc thế trăm năm, thơ Thúy Hằng luôn bật lên mầm xanh từ những góc khuất hồn mình, đôi khi rất thầm nhẹ mà sâu. Đúng như nhà văn Nguyễn Tuân định nghĩa về văn chương chăng? Thơ Hằng “Là sinh sự để sự sinh.” Ví như, người thơ này đi dưới “Mưa ngâu” để rồi mưa ngâu là “cái sự,” sinh ra nỗi niềm người diết da, thương cảm thế này
Vốn đời
Mỗi ngày ta đến gần ta. Mỗi ngày ta lại dần xa chính mình. Vốn mang theo dọc lộ trình. Ta “buôn” đổ quán xiêu đình chợ phiên.
Câu thơ tôi viết
Tôi như một sợi đàn căng Em như âm hưởng đang nằm lắng im Em như một mảnh trăng chìm Cầm lên thì mất, đứng nhìn thì đau.
BÙI THỊ BIÊN LINH - NỮ VĂN SĨ NƠI “MIỀN ĐÔNG ĐẤT ĐỎ”
Đầu Hè năm 1976, tôi có kỷ niệm khó quên với Bùi Thị Biên Linh, khi đạp xe về tận nhà tìm gặp và chọn Linh về lớp đào tạo, bồi dưỡng các em học sinh có năng khiếu sáng tác văn học của tỉnh. Đây là trại viết do Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình tổ chức, mang ý nghĩa đầu tiên trên cả nước.
UỐNG RƯỢU
Lý ngồi uống rượu dưới trăng (*) Một mình uống để “ba thằng” cùng say Lý đây, với cái bóng này Với trời xa, vóc trăng gầy ngả nghiêng
BẠN ĐƯỜNG
Ta không làm được “Bạn đời” Thì ta làm “Bạn Đường” rồi chia xa Tại Trời, đâu phải tại ta Tại cây lỡ vụ, tại hoa lệch mùa Tại con tạo hóa thích đùa Lấy cay dắng, lấy chát chua làm Đời