- KIM CHUÔNG

Tự thú
Tôi mang nợ chút nắng trời Vùi trong hạt thóc vàng nơi đồng nhà Chín mươi tư tuổi mẹ già Tôi đi bỏ đất làng. Và, em yêu Nợ quê một mái tranh nghèo Nợ mưa, nợ gió những chiều… thương nhau


Lão "Hỳ mặt nạ"
Chuyện xa lắm. Ngày ấy, thuở còn mồ ma giặc Pháp, dân Tẩm Thượng bảo nhau. Thằng Hỳ sinh ra, được thả về sống ở Gò Bơn này là do ông trời đã bày nên trò ấy. Hỳ họ Vũ, tên thật là Tiếu. Tiếu là cười. Hỳ là âm thanh của cái cười. Cũng là cười! Sự ăn khớp của Hỳ từ vẻ mặt, nét nhìn, giọng nói, tất tật đều toát lên cái cười nom rất “hài và ngộ”.


Tôi còn chút ấy
Tôi còn chút với gió xa Cái đêm dối mẹ trốn ra vườn trầu Tôi còn chút sớm chợ Cầu Rủ em phiên ấy theo nhau không về Tôi còn chút cỏ chân đê Cỏ non làm bão trăng thề nằm nghiêng


Phạm Hồng Oanh và Hoa nở không mùa
Có thể nói, khi Phạm Hồng Oanh chỉ để lòng mình đối diện với chính lòng mình, “Tâm thi” của nhà thơ đã hóa thành “Thần minh chi chủ,” đã sáng dậy mọi hình hài thi tứ. Từ “Mặt trời xa lắc” đến “Hoa nở không mùa.” Với hai tập thơ còn khiêm nhường trong gia tài của đời người cầm bút. Nhưng cái quý ở thơ là, Phạm Hồng Oanh đã tìm được dáng vẻ riêng mình trong số đông những nhà văn Thái Bình đang cầm bút và viết.


Sẽ muôn thuở trường tồn
Có một câu hỏi, con người đã và đang tồn tại qua bao nhiêu thiên kỷ trên trái đất? Văn học nghệ thuật cũng đã hiện diện qua bao nhiêu niên đại trước đời sống xã hội con người. Trong dài xa, trong biến thiên của vũ trụ rộng lớn, văn học nghệ thuật liệu còn chăng trên dặm dài đãi lọc?


Buổi ấy
Bỗng dưng trời đất cho ta Hay nghìn năm trước đã là của nhau Sớm xuân ấy nhện bắc cầu Và đôi bướm ấy đưa dâu dập dìu Nghìn lần ai hiểu rằng yêu


Lại viết về tôi
Người ta khép chặt cửa phòng Sợ cơn gió lạnh lùa trong áo mềm Còn tôi ra tận cửa thềm Cởi khuy áo thả hồn lên cành đào
