- KIM CHUÔNG
Ở một góc ngày về
Cần một chút lặng tờ mặt giếng, nghe lòng ta viên sỏi nhỏ cựa mình, nghe ngọc trai lớn lên óng ánh, nghe nỗi buồn lên da non đời anh.
Hành ca
Trời hừng ráng mây Cháy hồng như lửa Sông buổi triều cường Bụng mang dạ chửa Trăng non hé cửa Cuội lẻn thăm nhà Mây ôm chăn cưới
Tự nhủ
Đời buộc ta mấy nút mấy nút vợ buộc ta rồi ta buộc ta nữa ta làm ta? dễ à? Hàng trăm nút buộc mà ở trong ta ràng rịt
Lát cắt
Những mạch cưa, những búa rìu, sấm sét đêm mở ra. Trời mở ra. Mạch gỗ mở ra ai không thừa nhận sự dính líu? Dẫu chỉ là cái nõn mỏng tang vừa mở mắt nhìn trời
Ý nghĩ thuộc về người khác
Chẳng dính gì đến tôi buổi chiều nay mưa gió mưa đổ cả lên anh vì chỉ có anh đi sao trong tôi có người lính ấy đi cùng anh nhận nửa trận mưa về
Bão táp
Cơn bão xoáy tràn qua chiều dữ dội đất ngả nghiêng trời ngả nghiêng trời chấn động lớn dồn xô trong giông tố tĩnh tại ư? có thể chỉ lòng người!
Người thừa kế là tôi và cứ thế!
Buổi đầu tiên cắp sách đến trường Đã có con đường dẫn tôi vào lớp Chùm mây trên trời, chùm mây trong sách Cánh bướm bên đường tôi gặp đã vào thơ