- NGUYỄN THÚY HẰNG
Nụ cười của biển
Mẹ đem vớt cả biển khơi Phơi lên dưới ánh nắng trời mênh mông Nhỏ nhoi hạt muối mặn nồng Thấm mồ hôi mẹ chợt long lanh cười.
Chiều
Chiều sang sắp một đò đầy Có ai nghiêng nón bên ngày xanh xanh Nụ cười tỏa sóng long lanh Sông nghiêng nước đổ trời xanh vào chiều.
Hoa Mộc Miên
Giêng, Hai ngóng đợi trời xanh Tháng Ba chợt đỏ thắm cành mộc miên Giao mùa mưa nắng chung chiêng Hồn thơ xanh một khoảng riêng trên đầu.
Đò ơi
Đò ơi vắng bóng đã mấy thu Mấy thu buồn tủi dưới sương mờ Bến cũ âm thầm xơ xác gió Sông xưa heo hắt mịt mù mưa.
Phù Vân
Biết rằng quả chín trái mùa Vươn tay ngắt lấy chát chua, muộn màng Biết rằng đã khuất đò ngang sao còn xuống bến lội sang một mình. Sông sâu sóng nổi, mây chìm
Cảm ơn
Cảm ơn trời đã sinh anh Cho em có khoảng chiều xanh dịu dàng Vần thơ lục bát đa mang Ru em sống giữa muôn vàn yêu thương.
Hôn
Xuân sang trời đất say nồng Nụ hôn thắm nở mênh mông đất trời Nắng hôn hoa thắm rạng ngời Mưa hôn lộc biếc nảy chồi mướt xanh Mây hôn núi ngủ hiền lành