- NGUYỄN THÚY HẰNG
Ru cỏ
Em gửi dấu yêu vào cỏ Xót xa ru nhánh lá gầy Ngỡ mùa vừa qua đâu đó Dịu dàng chạm nhẹ bàn tay.
Gốc đa quê
Đã lâu rồi em có về thăm quê không, có còn nhớ cây đa làng đã từng chở che tuổi thơ chúng mình bao năm tháng? Ngày ấy, khi tôi và em đã biết khắc tên mình lên thân đa thì gốc đa quê
Tháng Giêng
Ôi sáng hôm nay có tiếng chim lảnh lót Rót xuống cỏ mềm từng giọt nắng long lanh
Xuân sang
Xuân sang trời đất ấm nồng Ngàn mây thắm mở mênh mông đất trời Nắng tươi hoa thắm rạng ngời Mưa rơi lộc biếc nảy chồi mướt xanh
Ru hời diêu bông
Ru hời ru hỡi diêu bông Thương em, anh ngược gió đông đi tìm Tay cầm sợi nắng làm tin Cỏ may găm nát trái tim dại khờ.
Ao làng
“Cùng em gánh nước cầu ao, Để câu lục bát rơi vào mắt nhau.” Bắt gặp hai câu thơ trong bài “Lục bát đêm trăng” trích trong tập thơ Hương Mộc lan (NXB HNV – 2014), tôi cảm thấy chạnh lòng, bâng khuâng chợt nhớ về hình ảnh những cái ao làng của quê hương.
Chiều cuối năm
Da diết chiều cuối năm Con ngước nhìn lên làn mây trời mỏng mảnh Ngỡ khói bếp nhà mình vừa vương trong sương lạnh Chợt quay quắt buồn, thèm khát ngược về quê…