- NGUYỄN TRƯỜNG GIANG

Duyên!
Lỡ lên một chuyến đò, văn chương làm chèo lái. Trôi trên dòng trôi ấy, bến bờ ở phía xa. Vùng đất nào đầy hoa, vùng trời nào đầy gió.


Day dứt
Trăng mùa thu dát vàng lên cánh mỏng Dịu ngọt thơm Ngan ngát trên đồi quê Sắc vàng mong manh mỗi lúc chiều về Để nhớ, để thương, gọi bao kỷ niệm. Khói chiều lam tím,


Chiều mưa cao nguyên
Cơn mưa chiều Ban mê Vội vàng và náo nhiệt Như tình đầu da diết Như ngày xưa đam mê. Lẫn trong hương cà phê Men say niềm thương nhớ Hoà vào trong ngàn gió


Đèn sáng màu xanh
Mở máy ra thấy đèn em sáng Muốn ghé vào thăm lại ngại ngần Biêt đâu đèn sáng chờ ai đó Đâu phải chờ ta mà ghé thăm


Lối cũ
"Thương em xin anh đi vòng Đừng đi qua ngõ, kẻo chồng em ghen" Lối về nhà anh qua cổng nhà em Chùm hoa nhỏ khoe vàng trước ngõ


Chờ ai mùa ngâu
Tháng Sáu mùa thi mùa chia ly Phượng rơi tan tác tiễn người đi Kể từ ngày ấy ta đôi ngả Muôn nẻo vào đời vạn bước đi. Tháng Bảy lại về chớm mùa ngâu


Chiều bên Cổ tự Bổ Đà
Trầm tư ngàn năm bên núi Bổ Đà một cõi khói hương Ấm trong lời kinh tiếng kệ Dương gian một cõi vô thường Thạch Y tướng quân oai dũng Về nghe tiếng mõ bên đồi Chợt như lòng người chùng lại Giáo gươm một cõi xa rời
