- PHẠM MINH CHÂU

Cho những ngày dấu yêu...!
Một quãng đời sẽ đi vào kỷ niệm Một mái nhà mãi nồng nàn thương nhớ Bốn năm trời biết mấy dấu yêu...! ...Mươì hai tuổi mình gặp nhau nơi ấy Những ánh mắt trong veo như hạt sương thức dậy Nhớ lại bây giờ vẫn thấy xôn xao!


Em có nhớ....
Em có về tìm lại dấu xưa D1 thân thương, một thời trẻ dại Một thời Me Xanh, một thời thân ái Bốn năm qua ta gửi lại nơi này! Em có nhớ về Ngày ấy, nơi đây Lớp chúng mình Bốn Mươi Sáu đứa


Nghe bé Thỏ kể chuyện Tích Chu
Thỏ con ngoan ngoãn Học sớm nhất nhà Không khóc rề rà Hay ăn chóng lớn. Cái mặt hơn hớn Cái má quả đào Múa hát yêu sao Váy xinh nhún nhảy.


Ngô Khoai về quê nội
Ngô –Khoai cách cách Yêu quá là yêu Sớm sóm chiều chiều Vui chơi, múa hát Làng quê xanh mát Quê Nội thân yêu Chiều đi buông diều Sáng nghe chim hót


Duyên lành kết tụ
“Một lứa bên Giời” từ thủa Búp non xinh Duyên bút mực cho chúng mình gặp gỡ Câu thơ xưa bao vụng về, bỡ ngỡ Chỉ yêu thương còn mãi đến bây giờ.


Ghi hộ một người
Nếu như mình không gặp nhau Thì mong nhớ chẳng làm đau tháng ngày... Giá như có kiếp sau này Cho mình thương trọn những ngày vắng nhau !


Hương quê trong phố
Sáng còn phong kín nụ Chiều đã căng tròn hoa Mùi hương bên cửa sổ Gợi nỗi nhớ quê xa. Từ bờ ao, chân dậu Dành dành lên ban công
