- PHẠM MINH CHÂU
Ai có Quê thì về...!
"Chị sướng thật ! Em không có Quê để về". Cô em xinh tươi, tài hoa người Làng Chài của tôi nhiều lần ngậm ngùi nhắc lại câu này mỗi khi thấy tôi khoe Quê!
Tháng Sáu
Tháng Sáu vẫn nồng nàn thế Phượng tô sắc thắm lưng trời Sen buông làn hương đồng nội Nâng cánh diều lên chơi vơi. Tháng Sáu vẫn ngọt ngào thế Trái Vải hồng trên môi em
Mừng sinh nhật bạn
Lại thêm một tuổi nữa rồi Nhìn nhau xa xót… bạn, tôi chớm già Ngậm ngùi nhặt chiếc lá đa Mùa Thu chở tuổi trẻ ta về Trời
Tìm lại dấu xưa
Tôi kể cho Chị Hai nghe về một giấc mơ. Tôi thấy tôi ngẩn ngơ trước một ngã ba đường quê, không biết rẽ lối nào để đi đường tắt qua xã Đông Xá đến xã Đông Cường - nơi có Trại giống lợn mà Chị Hai đã làm việc 10 năm.
Nẻo về nguồn cội....!
Rìa làng ngày xưa âm u lối cỏ đã không còn. Mình ngỡ ngàng trước những trang trại xanh tươi với ruộng vườn, ao, chuồng, quán bia ngay trong khuôn viên rộng rãi, mát mẻ và tươm tất, rất "dịch vụ" theo cái "gu" của Người Quê. Mình tròn mắt ngạc nhiên trước những vườn ổi, táo, dưa, rau, đỗ... quả sai trĩu trịt
Du quê cùng chị Hai
"Đi ăn với chị Ba, đi Chùa với chị Tư... còn đi chơi thì không đi với ai sướng như với Chị Hai"… Chị ấy có cả 10 cái hoa chân và 8,5 cái hoa tay nữa! Chị Hai của tôi đã vào tuổi "thất thập", nhưng chi vẫn đứng đầu trong danh sách "ghi nét" của gia đình về "năng khiếu" lang thang, tự ngao du không cần kế hoạch.
Tháng Bảy … không mưa Ngâu
Tháng bảy này sao chẳng có mưa NgâuHay thư ơng nhớ đã cạn theo ngày tháng Đâu tiếng rì rầm trong cơn mưa buổi sáng Chẳng còn chênh vênh với bong bóng phập phồng