- ÁNH TUYẾT

Nhớ Hoàng Nhuận Cầm
Bây giờ có thấy nữa đâu... Ngẩng lên anh đã hoá màu mây xanh. Đã thành sương khói mong manh Câu thơ ở lại mà thành nỗi đau...Tìm anh, tìm ở nơi đâu


Ngắm hoa lại nghĩ...
Nó đấy, những loài hoa, trong trắng thanh tao, khiêm nhường biết bao. Có người nói rằng, khi nụ bạch trà sắp nở, có kẻ đi qua văng tục một câu khiến nụ hoa kiên quyết không chịu nở nữa. Bạch trà kĩ tính, kén từ miếng đất trồng, từ giọt nước trong veo tưới hàng ngày, từ bàn tay người nhẹ nhàng chăm bón.


Đêm ở làng
Mười tám tuổi rời làng ra thành phố Bấy đến giờ tôi ít ngủ ở quê Nhà ống đã quen bưng kín ba bề Quên nhà mẹ hướng nam gió trăng vào làm khách Mẹ trải chiếu tôi nằm hiên mát lạnh Đêm ướp hương cau, hương thiên lý, hương nhài


Bữa cơm ngày mùa
Chiều ướp hương, buổi chiều cơm mới Bát mắm tép chưng, lát khế chua vàng Con chạch kho tương, con rô rán vội Ngồng cải luộc nhừ, thơm một nét quê hương


Vườn văn bóng nhạn về trời.
Chị giã từ những "hố bom" "Khoảng trời" đón chị về miền thiên thai. Tài danh, xuân sắc một thời Từ nay gửi lại cho đời...chị đi... Còn câu thơ nặng nghĩa nghì. Nỗi niềm da diết vân vi chẳng đành.


Ngày của Mẹ
Bó hoa gửi xuống cửu tuyền... Bao nhiêu thương nhớ mẹ hiền... gửi theo... Năm một Ngày Mẹ đâu nhiều. Nhớ thương kể xiết bao nhiêu cho vừa. Ai làm trời đổ cơn mưa!


Cho con
Con là tình của mẹ cha Phải đâu chín tháng đã ra hình hài. Con là tất cả niềm vui Vì con cha sẽ lên trời hái sao. Mẹ thì xuống tận biển sâu.
