- ÁNH TUYẾT

Gặp lại bầy ong trong đêm sâu
Bao năm rồi mới gặp lại bầy ong Thời tôi sinh viên chúng rộn ràng làm tổ Này đây! Con ong vàng bé nhỏ Vỗ cánh chao nghiêng đón ánh mặt trời! Con ong xanh mắt đen hiểu thấu lòng người. Nó kiêu hãnh rung tà nhung đôi cánh


Mùa Vu Lan
Một mùa Vu Lan vắng mẹ Mưa như chưa mưa bao giờ Mẹ ơi! Con thành đứa trẻ Ngực cài hoa trắng… ngây thơ! Mẹ thì đang... nằm dưới mưa


Có một ngày
Có một ngày em đã yêu anh Ta mỏi mắt chờ nhau phố vắng Trưa công viên bồn chồn cái nắng Mưa bất ngờ...ta được... nép vào nhau... Một con tem chở thương nhớ hai đầu Thương trò nghèo cõng hai lần con dấu


Ngày của Mẹ
Bó hoa gửi xuống cửu tuyền... Bao nhiêu thương nhớ mẹ hiền...gửi theo... Năm một Ngày Mẹ đâu nhiều. Nhớ thương kể xiết bao nhiêu cho vừa.


Thương gửi mẹ
Con đang ở nhà lầu Có máy lạnh, tivi màu, Xe Ước mơ* đời chót. Xót xa… thương mẹ mỗi chiều. Nồi cơm nấu ăn cả ngày Một bóng một mình mỗi tối Trời trở gió mà lòng con nhức nhối... Mẹ nặng tai có nghe được tiếng đài!*


Thị ơi, tuổi thơ của tôi ơi!
Đang mùa thị, loài quả chọn mùa thu mà chín, nó như thu cả sắc vàng của nắng Thu vào vỏ, thu hết hương thơm của trái Thu làm nên một làn hương riêng chỉ có thị mới có.


Nhớ Hoàng Nhuận Cầm
Bây giờ có thấy nữa đâu... Ngẩng lên anh đã hoá màu mây xanh. Đã thành sương khói mong manh Câu thơ ở lại mà thành nỗi đau...Tìm anh, tìm ở nơi đâu
