- ANH VŨ
Lại có mưa xuân nước vỗ trời
Nhớ thời lên chín lên mười. Tuổi thơ thung thăng theo những con đường nhỏ trong xóm rợp bóng tre mà đi. Những mái nhà tranh nho nhỏ nấp bóng dưới um tùm lá. Ai cũng có mảnh vườn ao cá. Làng quê xanh um mướt mắt trong hồn khi nhớ những ngày đuổi theo bươm bướm;
Nhớ một thời mực tím
Sông Tiền mênh mang Từ trên cao nhìn xuống lấp loáng nắng chang chang Những thảm dừa Những cù lao Xanh đến mỡ màng. Sóng nước xôn xao một thuở
Ngoái trông phiền muộn
Chốn Trần đòn gánh dạn vai Thiên Đường Thần Phật an bài mai sau Tan trong ánh sáng nhiệm màu Ngoái trông phiền muộn khổ đau, thoát rồi!
Luật nhân quả, Đế Đạo, Vương Đạo và Pháp Đạo
Cho đến nay, nhân loại chứng kiến nhiều cách trị nước, như Đế thuật, Vương thuật và Pháp thuật. Đế thuật là con đường trị nước của những người tu luyện như Quỷ Cốc Tử. Đó là Đạo. Ông biết hết nhưng không màng một chút Danh, Lợi, Tình như con người thế gian.
Hoa Sen nở
Cầm búp sen mùa hạ Đi dọc suốt mùa Thu Qua Mai, Đào nở rộ Ghé thăm Đông cuối mùa Bông sen vẫn tươi nụ Ta bước vào thinh không Dập dờn những đợt nắng
Thời gian
Cảnh cũng tùy Duyên mà khởi. Nắng có thể xanh như khói Óng mật ong từ khóm hoa vàng.. Khi ngày mới hát khúc rộn ràng Tim ta cất lời, đất trời du dương hát Màu lạc quan trùm lên bát ngát Vũ trụ này, thảm cỏ ấy, hoàng hoa...
Gửi vào hy vọng
Có một ngày ta sẽ rời trái đất, giã từ quán trọ, về cố hương Trong ngọn gió xuân, ươm sắc Đào hồng,Ai thấy hồn ta, xanh màu, thay sắc... Ta sẽ được tắm gội Bình Minh, Bơi trong đám mây dát bạc vàng lóng lánh,