- ANH VŨ
Phục sinh
Thì, đã bốn năm rồi gắn bó, Hết thay pin, thay sạc, rớt rơi, Có những lúc, nằm im một xó, Nó và mình, hai đứa, cứ à ơi! Cứ tưởng đã xa nhau, lần này là mãi mãi ... Chẳng nỡ cho, chẳng nỡ vứt, biết làm sao?
Tháng Năm
Ve vẫn kêu ran, trong vòm phượng xanh me. Màu đỏ chói, hắt nắng trời bức bối. Nhân Gian đợi, cơn mưa ngàn năm tuổi. Bạch Vân kia tụ một đóa tụ ngang trời...
Mênh mang
Óng ánh giữa Thiên không Triệu Mặt Trời bỗng ngừng ánh sáng Dõi mắt trông... Cõi tịnh Chỉ còn nghe tiếng nhạc ... Bao vòm sao ngơ ngác Mắt trẻ thơ Xanh mãi những Ngân Hà...
Hoa Tử Đằng
Tử đằng là loại cây dây leo thân gỗ, rụng lá vào cuối thu đầu đông, quãng thời gian sau đó là quãng thời gian ra hoa và nảy chồi của cây. Chữ TỬ ở đây là màu tím tía (rau tử tô hay tía tô); chữ ĐẰNG nghĩa gốc là cây mây.
Về Tác phẩm Vượt biển
Kho tàng văn học dân gian thông qua truyền miệng, đi qua các thời đại mà tạo nên những vỉa tầng địa chất của lịch sử văn hóa loài người. Đó là kho tàng phong phú, quý hiếm, cho ta nhận biết được một cách chân thực những gì nhân loại đã đi qua, đã tạo dựng.
Giã từ
Biển nhiều nước thế Ta lại tìm sông Gặp nhau cửa bể Thuyền vào mênh mông Biển dung chứa hết Mọi ngọn mọi nguồn Ngàn đời mặn chát
Theo mây trắng
Danh, Lợi, Tình ấy là đời Còn sống, còn sướng, ăn chơi đã nào... Bây giờ đất thấp, trời cao, Hàn huyên kể nỗi, bỗng dào mạch tương... Bây giờ đứng ngã ba đường, Lơ ngơ chóng mặt cứ chường mắt ra...