- ANH VŨ
Ngọn gió xuân đơm hồng nụ mùa đào (p1)
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu, thù tạc với bạn bè, giang hồ phiêu lãng trong Nam ngoài Bắc nhiều hơn bên bàn viết;
Gửi mẹ chút thơ ngây
"Nằm nghe tiếng trống, trống canh ba Vừa giấc chiêm bao chợt tỉnh ra thiên hạ dễ thường đang ngủ cả Việc gì mà thức một mình ta?" Ngày mai đã mồng Tám tháng Ba Một ngày trong năm của các bà Ba vạn sáu ngàn ngày lẻ nữa Cơn lốc nào cuộn gió đêm qua?
Quy khứ lai hề
Xuân đến, Anh Đào trĩu nặng bông, Từng loạt rơi đầy trước gió Đông. Mặt Trời đỏ lịm, trời xanh thế, Phú Sỹ ngàn năm vẫn bạc đầu... Muốn làm tráng sĩ đeo gươm báu,Nếm hương, ngửi vị, chốn thung sâu.
Nguyên tiêu
Dễ mấy chục năm rồi ta chẳng được ngắm Trăng, Rằm tháng Giêng, Văn vắt giữa trời xanh, Lồng lộng gió... Xuân liệng vàng dạt xô hoa cỏ Ước gì trở về thời thơ nhỏ Một lá thuyền lau lách ướt sương khuya Một mình ta
Biển lặng im
Rì rào vàng, biển bình minh, Sóng ơi, sóng hát triền miên những gì? Gió đã thổi, thuyền đã đi, Cả biển ánh sáng, diệu kỳ nghiêng xô. Bao nhiêu sóng, hát hư vô, Điềm nhiên như thuở, vô tư khởi đầu.
Về thành
Lúi húi từ rất khuya, Về lại Thành sau Tết. Nghe nói cầu qua sông, Xe người ùn kìn kịt... Con gái ngồi sau xe, Cứ ríu ra ríu rít. Đường phía trước mờ mịt, Cứ ngỡ bình minh rồi ..
Nghĩ về hoa
Anh Đào mong manh, Hoa Chuông trắng ngần Giai điệu tha nh khiết Ướp vào lá xanh Tigon là tim Lửng lơ nhỏ lệ Nặng trĩu màu hồng Gượng cùng nhân thế Hải Đường kiêu sa Tràn căng, lộng lẫy