- ANH VŨ
Văn hóa thần truyền: Chữ Vận
VẬN là vần của âm thanh, âm nhạc; là phong thái dáng dấp trang nhã theo quy luật của cái Đẹp. Nhìn vào Vận có thể thấy linh hồn của sự vật: "Người Thơ phong vận như thơ ấy "(Xuân đầu tiên, Hàn Mặc Tử). Kiều của Nguyễn Du thấy Đạm Tiên trong mơ:
Viên mãn
Trăng thượng huyền no gió Như cánh diều tuổi thơ Ta buông dây rượt bắt Trên cánh đồng xanh mơ. Hôm nay diều trở lại Vàng hươm một nụ cười Sợi dây cùng thơ dại Ở đâu trên bầu trời?
Hạt bụi - phận người
Pari trong một chiếc ly, Địa cầu trong một giọt sương khuya, Óng ánh chút bình minh buổi sớm... Những đường phố châu Âu, Cổ kính vắng bóng người, Chờ hoàng hôn nắng lượn... Bước chân em qua, Những bóng lá âm thầm,
Phượng xa
Xa như chiều mưa đổ Phượng phập phồng trong mưa Cánh phượng như muốn vỗ Vệt mưa xưa âm thầm... Mưa lần theo con đường, Lên mái chùa thơm phủ, Có ngón tay lem tím,
Văn hóa thần truyền
Cả một nền văn hóa Việt Nam 4000 năm lịch sử hoặc xa hơn là văn hóa 5000 năm của vùng đất Thần Châu Hoa Hạ Trung Hoa đều rất tin vào Thần, vào Phật, vào Tiên... Tách nền tảng chung của Văn Hóa Thần Truyền ở vùng Đông Á ấy thành những đặc sản của từng dân tộc e rằng nhiều lúc chúng ta sẽ bỏ đi những giá trị quý báu.
Thoáng Cần Thơ
Réo rắt tiếng nhạc ghi ta của chàng nhạc sỹ tròn 10 tuổi Căn nhà ngập tràn năng lượng từ bi và nụ cười Nhạc Schubert phập phồng sóng nuớc sông Đa nuýp Ánh bình minh gõ cửa chào mời
Bỗng dưng…
Bỗng dưng trời sáng, sao lên Phương Đông lóa lóa, mọi miền đen đen Bỗng dưng như thể ánh đèn Ngồi trong phòng nhỏ, giọng mềm khúc xưa Bỗng dưng sùi sụt trời mưa Dưới tầng lầu, có vừa vừa tiếng thương