- ANH VŨ
Một chút
Một chút mưa rơi vào mát mắt, Một khoảng xanh như giếng thẳm giữa mây trời Một chút Hạ Huyền vàng rắc hơi hơi... Một chút cười, Chút long lanh khoé mắt,
Về quê
Đã đi lúc nào đâu, mà ta lại đến, Đã đến nơi đâu, mà ta quay lại định về? Cả một đời quẩn quanh, Như con lật đật, Ngã nghiêng cười, Ngất ngưỡng giữa Mê... Trong giấc mơ, Ta thấy ta từ Tiền Kiếp,
Trẻ
Đá già chưa, Mà nước chảy vẫn mòn? Nước đã già chưa, Mà nhỏ giọt ngón tay thon? Đá cứ ở trên non, Nước từ đám mây vờn, Mây nước cứ tuôn...
Tìm đường
Lần chần buổi sáng trầm ngâm, Cả đêm thao thức; cõi trần, cõi Tiên, Vô vi, tìm giấc thuỳ miên, Bến Phong Kiều ghé, con thuyền nơi mô?
Theo Bánh Xe xoay tròn
Hơn ngàn bốn trăm năm, Bến Phong Kiều còn đó, Chùa Hàn San còn đây, Thành Cô Tô xưa cũ, Tây Thi còn giặt áo, Chíu cong nét chân mày...Cây phong to lá đỏ, Tơi tả thu rụng đầy,
Hoa thời học trò
Thơm từ thời học trò Đến hôm nay vẫn vậy Trong lùm xanh hoang dại Lấp ló vàng đua hương Thơm như là mít chín như ổi mềm vàng cây Thơm cả tiếng chim hót Ngọt kỷ niệm từng ngày
Bỉ sắc tư phong
“Bỉ” là cái kia; “Sắc” là ít; ” Tư” là cái ấy; và “Phong” là nhiều. Như vậy “bỉ sắc tư phong” là điều kia kém thì điều này hơn; cái kia ít thì cái này nhiều, chỉ luật thừa trừ của Tạo hoá. Ta cũng có thể hiểu “bỉ sắc tư phong” là chỉ người đàn bà đẹp có cốt cách phong thái. Bỉ là người đàn bà; Sắc là sắc đẹp;