- ANH VŨ

Gần
Bảy tỷ người, cõi nhân sinh Có ai còn giữ cho mình chút xưa? Tóc vờn, chân thả đong đưa Sóng Xuân đẩy gió, gió vừa đẩy em... Lạ lùng trong chốn bon chen Càng tốc độ, càng thấy quen, thấy gần


Chấp trước
Đối với những người bị bệnh tật hành hạ đến mức uống thuốc thay cơm, bị đòn sấm sét của số phận giáng lên giáng xuống, tới mức như đã ở Địa Ngục thì chắc có thể thấm hơn cái chữ Chấp ở trên. Khi nằm trong tình trạng đợi chết, ta thấy rõ của cải, danh vọng là bùa Mê.


Xa rồi chấm nhớ mùa đông
Từng chấm nhớ mùa đông, Thổi vào mênh mông, Rây rây hạt lạnh... Hạt long lanh, lóng lánh, Khẽ lóe lên, trong nắng chợt bừng. Em ở trời Nam, chưa biết phùn đông ...


Loa Kèn nhắc nhớ
Tháng Tư về thả rét giữa hanh hao Đường phố mở hai hàng cây hớn hở Một góc chênh chao Loa Kèn mở nhớ Bó hoa anh trao khiến nắng tràn cửa sổ khiến em loay hoay như hờn giận bất ngờ...


Cỏ
Gió xuân, cho cỏ rập rờn, Mưa xuân, cho cỏ ngọn mềm mật tơ. Trời xuân, cỏ nõn không ngờ, Sông quê cho cỏ hai bờ lụa thơm...


Một khoảng trời thương nhớ
Tháng Ba, Hoa gạo đỏ trời Mọi không gian Dường như chật chội Rây rây mưa bụi, Mờ ảo thinh không lấm chấm những giọt đàn...


Se sẽ
Nghiêng buồn đổ ít chút vui Gọi bầy se sẻ lui cui cùng tìm Niềm vui non nớt tiếng chim Chập chờn cánh vẫy dáng hình trời xanh
