- ANH VŨ

Bạch nhật phi thăng
Sương đầu ngõ đã tan, Mây trên trời đã vén, Thang mây vẫn chưa cuốn, Cổng Trời rung sấm rền... Sông trần gian đã cạn, Lở bồi cũng chẳng còn, Bãi cát trăng hò hẹn, Lời xưa thành mỏi mòn...


Đông không ngủ
Những chấm rét theo mưa phùn rắc nhẹ Đông phương Nam không giả bộ nữa rồi Đêm lục sục cùng chăn đơn quá mỏng Vội ra sân le lói với mưa rơi. Những chấm lạnh theo gió lùa hun hút


Về với trăng
Đêm khuya ra sân thượng, Vẫn vàng trăng dãi dầu, Mờ mờ trời hư ảo, Đông về chút hanh hao. Sài Gòn chưa chợt giấc, Tịnh không mọi lao xao, Nỗi niềm chi trăng thức, Khiến lòng này xôn xao?


Vàng
Xanh đâu rồi những nõn búp xanh? Những bông lửa tháng ba, hoa gạo đỏ, Vết chân trâu thành vũng nhỏ, Chú Niềng Niễng con lặn ngụp đến bao giờ?


Buông kỷ niệm
Kỷ niệm bỗng lìa cành, Cả rừng thu lá đỏ, Hương cốm nào cuối phố, Nắng bỗng bừng lên, trong ngọn gió hanh... Sụt sùi Đông về, Kỷ niệm ướt mong manh, Xin chút gió Xuân, Xin hầm hập gió Lào,


Chấm đông
Một chấm lạnh, Ngưng tiếng chim đang hót. Đất trời im, Thanh trong đến vô cùng. Đám mây nào, thả từng giọt rưng rưng. Những nốt lặng dương cầm, Xốn xang niềm thân mật.


Đại dương
Giữa biển xanh ta nghe lời sông suối, Uống no nê cơn khát mặn chốn rừng, Giữa cao xanh ta nghe lời mây nổi, Nghìn năm chờ vẫn cứ thung dung... Nước chẳng muốn lên non, Chẳng muốn quay trở lại,
