- BÙI ĐẠI DŨNG
Sao Mai Xanh
Ánh bình minh còn chưa thức dậy, Đêm nhạt dần và ngoài trời ta thấy Sao Mai Xanh rực rỡ lưng trời. Em đấy ư, Sao Mai Xanh yêu dấu, Vượt ngàn trùng xa cách tìm ta, Chẳng ồn ào mà dịu êm lặng lẽ, Nói ngàn lời qua ánh mắt long lanh.
Trên sông Hoài từ biệt bạn
Dương Tử đương mùa dương liễu xuân, Hoa đơm sầu chết dạ văn nhân. Gió than vi vút lầu li biệt, Bạn đến Tiêu Tương, tớ tới Tần.
Đọc "Hoa nở không mùa" của Phạm Hồng Oanh
Đọc gần năm chục bài thơ của Hồng Oanh trong tập “Hoa nở không mùa”, một cảm xúc thật khó tả, bồng bềnh như trận gió đầu tiên của mùa về sau những ngày dài khao khát bừng lên. Quen quen lắm mà lạ lạ thường. Thơ Hồng Oanh không màu mè, kỹ xảo; nó thật thà, thắng thắn một cách cương trực; nó sừng sững hiện ra một mình mà chẳng cần e dè, tránh né; nó như độc lập với Hồng Oanh, như là thứ tự nó phải được sinh ra như vậy.
Bình minh em
Anh đứng lặng đi trước ánh mai hồng Đời đẹp quá và trời trong trẻo quá Gió Hè sớm ào reo tán lá Bình minh em toả ngập hồn anh
Tiếng buồn
Bên lầu đào mận thưa thớt lá Sen tàn cánh rã cọng trơ hồ Gấm dệt dở dang, phòng cô quạnh Một tiếng côn trùng lọt rèm thưa.
Tâm ta
Rời phố thị tôi về với biển, Tìm mặn mòi vắng lặng bao dung. Nhưng chỉ thấy gầm gào sóng đổ, Cuộn dâng trào uất hận bên trong.
Tháng Năm
Ơi tháng Năm nóng bỏng Lá vẫn xanh rợp xanh Hương trời và nhựa đất Cho quả nặng trĩu cành Ơi tháng Năm mùa Hè Ra rả những tiếng ve