- HOÀNG LIÊN SƠN

Tiếp hiện
Tiếng trống di quan nổi Sau khi mắt nhòe đi Con chật vật ghìm cơn nức nở Dẫu nhớ về hải đảo tự thân Hay nghĩ đến vô thường


Xuống tóc
Trưa mải chơi bêu nắng ngoài đường Em che chắn Hoa niên Em cho dáng hiền thiếu nữ Em là tóc Nhưng em không thường hằng


Nhân
Đứa con sinh ra ba năm không biết nói cười Vợ cổ tích bảo chồng truyền kỳ Kiếp trước mình ăn ở sao đây nên trời bắt tội Nhưng con cá bị mắc lưỡi Bởi tham ăn


Vô biên
Sớm nay Con đang ngồi rất yên Nhấm từng hớp cafe chánh niệm Quán chiếu tế bào có triệu nọ đang sinh triệu kia đang diệt Tháng này Con vui mùa giãn cách qua đi


Tiếng cha sinh
Quanh thất mà hơi ấm từ thầy vừa đi Chúng con ngâm áng thơ Bướm bay vườn cải hoa vàng Cạnh giường thân tứ đại ở thầy còn lại Chúng con đồng thanh đọc bài pháp âm Thức dậy


Đếm ngược
Hai năm mươi Có cụ thắc mắc tôi đã sống đến tai phát chán nghe rồi sao trời chưa đón? Chín mươi Nhiều cụ cả cười hãy đốt pháo tiễn tôi


Hàng rào
Tuổi thơ Theo ông và cha ra miễu làng rước tổ tiên về ăn Tết Con tung tăng chân sáo Trung niên vẫn chiều cuối năm nhưng bước chân nặng hơn
