- HOÀNG LIÊN SƠN

Đường đến tự do
Ở trong nhà Nghe hai đứa rủ nhau đi dạo Mẹ chả ngăn Nhưng lúc em giữa sân còn anh tới cổng Lại hỏi kịp quay về khi còn sáng hay không Em gật Và anh biết Trời tối là hết cách rủ nhau đi.


Xa và gần
Em thức giấc Má hồng Môi đỏ Ngực dội lên Như có hai mình. Em lạnh như tiền Lúc có anh bên Một díu dan nhạt như bánh thánh Ngại quan chiêm người đời Hay tránh thành tro?


Trang trại bên sông
Chiều cuối chạp Anh lội ruộng bằng đôi giày mới đánh Trước ngực tạo vòng tay để em xếp bắp vào. Khế cành xa Tránh ngã mương em túm nhờ anh vạt áo Hồng xiêm chín cây chim và sâu ăn dở Em bóc bón cho người đã vướng cả hai tay


Trong nghịch duyên
Chiều ba mươi Cháu rẽ vào ngả đường bờ cừ Nơi năm nào Từng có đứa cắm đầu vì mò niễng Tự nhủ Đừng có ai đi ra và hỏi Sao giờ này cháu còn ở tận đây? Không cầu mà thấy Chẳng kịp quay đầu lại thiếu lối rẽ ngang


Sau bữa tối
Con mở cửa xỏ giày Mẹ hỏi còn đi đâu? “Mẹ nhồi ăn nhiều nằm khó chịu” Mẹ hỏi đi bộ chẳng càng vỡ bụng ư? Là con đoán chứ đoạn cuối nghe không rõ.


Hướng dương
Khi online anh kể Từng là xe tăng nhưng đã chùng mất xích Em hỏi còn giờ sao? Anh đùa đứt xích Em bảo vậy sẽ trả anh về với cả bộ căng nguyên. Anh thả trăm tim Rồi giật mình nhận ra hàm ý Trả anh về với thuở chưa yêu


Nguyên mẫu
Trưa ngày xưa trốn ngủ khám cây Chuyện chả có gì sao anh nghe chăm chú Mỗi khi em tạm ngừng lại hỏi từng ý nhỏ Ai canh chừng ai dám leo cao? Rồi chuyện bạn cùng lớp ghét nhau Gay cấn đến có màn vỗ hất
