- HOÀNG LIÊN SƠN
Lưỡng lự
Thiếu phụ lau bàn trà vốn đã sáng như gương Liếc đồng hồ và nhìn ra cổng chính Tự nhủ: Mắt ơi! Đừng chống lên lộ liễu thế này Người sẽ đến hôm nay Nàng thường gọi anh là anh trai dù không có cùng cha hay mẹ
Bữa trưa quán nhỏ
Bạn chuyển giúp bát cơm gần thêm xăng-ti-met Rồi kéo ghế mình cũng xăng-ti-mét gần hơn. Bao nhiêu ngày cậu tớ đã quen, Bỗng một hôm cùng xưng tên nhỏ nhẹ.
Ngôi nhà
Dù lối đi gập ghềnh Có bước đều, có bay, có nhảy Em ơi, đến nhé ! Anh đã nghe vâng …. Tiếng vâng như thêm một dấu huyền. Trước nhà ta Gió phóng khoáng nắng chan hòa Và thêm cả một giàn thiên lý
Vườn đào chiều cuối năm
Hai người một xe máy Thoáng va nhau đường nhỏ chênh vênh. Chiều cuối năm Hoa e ấp hơn, chúm chím như chào. Anh phủi giúp rất lâu một cánh nhỏ hoa đào Bám hờ trên áo.
Ai chiếu đi
Khắp làng vang lên tiếng văng gõ vào go: lách, cách, sập..., lách, cách, sập... Không còn gì nhàm và gây buồn ngủ hơn âm thanh đều đặn, liên tục ấy, nhất là đã vào khoảng chín giờ tối. Cả xã, cả làng, cả hai vợ chồng ông bà giáo Duyên cùng làm khuya như vậy.
Ngại nợ
Nhuận cầm theo cuốn sách đã ghi sẵn lời đề tặng; tắt đèn bàn viết, bật đèn cầu thang, tắt đèn phòng, xuống tầng trệt rồi lại tắt đèn cầu thang. Anh nói với bà Nền, mẹ anh là nhà sắp có khách, cái Minh con bà Nếp.
Bên trong
Minh đong ba miệng bò gạo vào rá, liệng qua trước mặt chị Nếp mẹ nó đang ngồi chọn cói rồi đi về phía giếng để vo. Trước khi đổ gạo vào nồi, nó bốc một nắm bỏ sang cái bát riêng.