- HOÀNG LIÊN SƠN

Bé Mai
Em dụi mắt Anh nhủ vậy mình tạm biệt Em ứ Rồi khép mắt. Anh bèn rì rầm đọc một đoạn thơ Tiếng em thở Dần đều và rõ Tóc tới lui lặp chính xác hành trình Trong ánh đèn vàng ấm.


Thư cho anh trai
Anh yêu quí Em nhớ Anh nhắn đang ở quê Mời em khi nào vào để anh tặng sách (Sau này rồi sách sẽ được anh ơn). Em bảo đợi em mười lăm phút Vì đang về thăm cha mẹ Anh đăng đối rất nhanh “nồng nhiệt đón chào”.


Mầm thiện
Gặp các em Tôi không gặp tuổi thơ của các con tôi Mà của chính mình Trọ học và ghẻ lở Cũng cách nhà mười lăm cây số Nhưng cuối tuần có bố mẹ đón đưa Còn các em đi bộ!


Xuất gia
Ai hắt hủi con đâu Sao cứ nhất định rời nhà chàng trai của mẹ? Vì quá nhiều yêu thương như thế Nên chỉ đi tu mới trả hết nợ tình


Phong độ
Đến tám lăm Cụ thọ nhất nhì chòm Qua chín mươi Cả họ còn được cụ Rồi chín lăm Nguyên xã chả có ai tuổi ấy Vượt trăm năm Huyện mừng một mâm đầy....


Nắng non
Anh tới Không coi đây là đích Mà chỉ vì tiện lối rẽ vào thôi. Đón nắng non Lá mùa xuân chuyển dần từ xanh nâu sang xanh lục Hoa xao xuyến nở


Ánh nến
Thoáng thấy bác tới đại gia đình thăm hỏi chia buồn Nhưng đang đứng Con kéo ghế mời Rồi lần đầu rót nước (Vì đang được phân công làm việc khác). Một lát Khi thấy phụ thân mình đi ngang
