- LÊ QUANG TUỆ

Vô tình...
Trời ơi...! Trăng sáng đến vô tình. Vằng vặc trời trăng ta một mình. Nguyệt lão, Hằng nga ơi, có biết ? Mình ta lặng lẽ ngắm trăng thanh.


Vô đề
AN nhàn là "địa trung tiên" LẠC nơi trần giới giữa miền nhân gian. TỰ ta danh lợi chẳng màng. TẠI ta-bà có Niết-Bàn trong tâm.


Hương quê
Sân nhà sau trận mưa đêm. Sáng ra đã thấy trước thềm nắng mai. Bao năm rong ruổi đường dài. Chợt mùi hương ổi thơm lay vào lòng...!


Tri kỷ
Hai chúng ta. Kẻ đạo người đời. Kẻ tục người tiên. Tình tri kỷ gắn liền một khối. Đường đời trăm lối. Nẻo đạo mười phương. Gửi tấm thân trung ấm cõi vô thường.


Thao thao bất tuyệt
...Hết chuyện nội gia Đến chuyện quốc gia. Hết chuyện quốc gia Lan ra quốc tế... Chú Mán trên rừng Long vương dưới bể Chuyện thâm cung bí sử Tây, Tầu...


Gửi bạn tôi
Bạn ơi! Người làm thơ - cũng như thơ Có năm bảy loại Còn thơ - đúng là thơ Thì không ai "bêu riếu" nổi (*) Vậy can gì ta phải bận tâm ?! Hãy khẳng định tài năng Bằng những hạt mưa dầm. Cứ mưa đi !


Ý chí - nghị lực - tri thức và bản lĩnh
Muốn có bản lĩnh, phải có tri thức. Muốn có tri thức, phải có học vấn. Muốn có học vấn, phải biết học hành, rèn luyện. Thử hình dung: Hai kẻ đứng trước một máy truyền hình. Một kẻ hiểu rõ công năng, đặc tính, tác dụng của từng nút điều chỉnh và phương pháp sử dụng chúng.
