- LÊ QUANG TUỆ

Dưỡng Chính viên vũ hậu
Khu vườn Dưỡng Chính sau mưa(*). Cỏ cây tươi tốt như vừa sinh sôi Thương em gái nhỏ xinh tươi. Dưỡng nuôi chi xách bên người bình không...?!


Cỏ và hoa...
Ở đời quý, tiện, hèn, sang Hiền, ngu lẫn lộn như vàng với thau. Trong vườn cỏ lẫn với rau Hoa lẫn với cỏ biết đâu mà tìm...?!


Nghệ sĩ là em!
Sao em lại ngượng ngùng Khi anh gọi em là: Nghệ sĩ! Ơi cô giáo dịu hiền giản dị Vì học trò tận tụy ngày đêm. Mỗi cây đàn là một bé em Từng cặp mắt nốt "si đen" lay láy(*)


Vườn Dưỡng Chính sau mưa
Khu vườn Dưỡng Chính sau mưa (*). Cỏ cây tươi tốt như vừa sinh sôi Thương em gái nhỏ xinh tươi. Dưỡng nuôi chi xách bên người bình không...?!


Nếu mà ước được
Người ta mơ thành Phật Rồi lại ước thành Tiên Mà quên mất dấu "huyền" Thì cũng chưa mỹ mãn...! Phật thì nhiều tình cảm thương hết thảy chúng sinh Tiên thì rất đa tình Yêu cả người... hạ giới (*)


Gửi Mẹ...!
Mẹ kính yêu! Con nhớ mẹ nhiều Con gọi mẹ bao lần không nhớ nữa. Mỗi buổi chiều buông Con nhìn qua song cửa Mắt dõi tìm bóng dáng mẹ thân yêu. Con gửi lòng theo mỗi cánh chim chiều


Hương quê...
Sân nhà sau trận mưa đêm. Sáng ra đã thấy trước thềm nắng mai. Bao năm rong ruổi đường dài. Chợt mùi hương ổi thơm lay vào lòng...!
