
- LƯƠNG DUYÊN THẮNG

Đông về
Trời chuyển mùa Em lại về phố cũ Gió đầu mùa Nghe buốt lạnh trong tim Phố vẫn thế. Hoàng hôn buông màu tím Sương giăng đầy
Gửi người gieo chữ lên mây
Gửi người gieo chữ lên mây Em đem ánh sáng ban ngày vào đêm Mong em chân cứng đá mềm Đem từng con chữ về miền xa xôi Sương mờ che phủ khắp nơi
Chuyện về những người bạn
Hắn có nhiều bạn. Đủ thành phần.Có người bạn hắn chỉ học cùng 1 tuần thậm chí chỉ cùng thi một ngày nhưng hắn vẫn nhớ đúng cả họ tên dù chẳng biết bạn đó là ai và người bạn ấy cũng không biết vì sao hắn lại nhớ đến bạn ấy.
Hỏi bạn
Người xưa hôm sớm đi về Vẫn ghi trong dạ câu thề ngày xưa Chạnh lòng trong những chiều mưa Cây chừ có trái, người vừa lòng không Bây chừ sáo đã sang sông Vườn hồng có chủ, tim không lối về Hỏi ai, quên mất câu thề
Mùa lá rụng
Đâu phải bởi mùa thu Cho cây vườn rụng lá Đâu phải vì chia xa Mà tình thêm cách trở gặp gỡ và chia ly Cuộc đời luôn như thế Lá rụng ngày nay để
Ai về xứ Vạn
Lung linh vài sợi nắng chiều Sót trên ghềnh đá khi triều đang lên Hoàng hôn tím sẫm lặng im Hàng đàn chim yến đang tìm về hang Dịu dàng, gương mặt trái xoan
Nhớ con
Ngày con xa lòng mẹ cứ bồi hồi Trong tâm trí con vẫn còn quá nhỏ Mẹ nhớ con qua từng giấc ngủ Chiếc giường kia vẫn thấy dáng con nằm Mẹ nhớ con trong cả lúc ngồi ăn



