- LƯƠNG DUYÊN THẮNG

Gió mồ côi
“Thương thay ngọn gió đông gầy Nâng niu hoa tím những ngày xa xôi Để rồi một buổi thuyền trôi Đem nàng hoa tím về nơi phố phường


Nhớ quê
Bên này là cuối xuân Hoa dại còn nở rộ Quê nhà là đầu hạ Phượng đỏ khắp đường đi Bên mình đang mùa thi Bằng lăng buồn tím ngắt


Ký ức tuổi thơ!
Tôi có một dòng sông để nhớ Một con đường ngập nắng tuổi mười ba Tôi có cả mùa hoa gạo tháng Ba Cháy đỏ rực hết mình trong thương nhớ


Chuyện về chiếc mũ rơm, căn hầm chữ A và người thầy bất đắc dĩ của tôi
Tôi kể ra những chuyện này chắc nhiều người nói tôi bịa ra chứ làm gì có. Không! Hoàn toàn là sự thật! Nó là một phần là ký ức xa xôi mà tôi mang theo suốt cuộc đời. Số là tuổi thơ tôi không hề bình lặng như những thế hệ đàn em tôi sau này.


Thời đã xa
Ngoài nớ bây chừ Gió lạnh lắm không Hàng me còn xanh Liễu còn buông lá Sương còn mong manh Tự tình với cỏ Có còn mưa nhỏ Ướt áo em tôi


Một thời như thế
Có một thời hoa mướp rụng vàng sân Hoa khế rụng miên man bên thành giếng Ta vô tư ngắm cánh diều bay liệng Vẽ những ước mơ trên cả bầu trời


Nhặt bóng thời gian
Ta về nhặt bóng thời gian Đem về treo lên cánh cửa Để tìm người trao một nửa Con tim khờ dại ngày nào Ta về níu sợi mưa rào Bện thành dây thừng ký ức Đêm hè nhớ ai ngồi khóc Thời gian chưa thể phai mờ
