
- LƯƠNG DUYÊN THẮNG

Hương thị và mùa thu
Nàng qua bỏ lại nụ cười Cho người nhặt được nửa đời bão giông Hoa cau rụng trắng bến sông Trầu không trụi lá từ Đông sang Hè Chiều qua về lại chân đê Chõng tre, gối trúc lắng nghe thu về
Ngày em xa
Ngày em đi mùa thu dừng trước ngõ Anh bàng hoàng Chở nắng phủ đầy vai Ngày em đi Nỗi nhớ cứ nhân hai Mong em về Cho buồn còn một nửa Ngày em đi Bằng lăng rơi đầy cửa
Kẻ Bắc người Đông
Bâng khuâng gửi gió lên đồi Xuyến xao gửi nhớ cho người nơi xa Nhớ nhung gửi một câu ca Người về nơi ấy buồn da diết buồn
Có một ngày
Sẽ có một ngày ta về nơi phố cũ Thăm lại hàng me, thăm ghế đá ta ngồi Đi dọc đường quen ngày ta chung lối Thời gian vô hình đâu dễ hoá hư vô
Tôi đi tìm Mẹ
Chiều hoang vắng, làn khói trắng, bờ đê vắng Nhà loang nắng, tường vôi trắng, mẹ xa vắng Tôi đi tìm mẹ của tôi, tôi đi tìm mẹ của tôi....
Quỳnh Côi
Ai về với phố Quỳnh Côi. Ăn dâu da chín với tôi thì về. Về nghe kể chuyện đêm hè. Về nghe câu hát bên đê sông Quỳnh
Đám cưới sinh viên thời bao cấp
Đến tận giờ gã cũng không hiểu vì sao thời đó bọn gã nhiều năng lượng đến thế. Cả lớp sáu chục con người ta mà số có cân nặng trên 50kg chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ấy vậy mà đạp xe 40 - 50 km thậm chí đi Hải Phòng hơn 70km cũng chỉ là chuyện thường ngày ở XÓM.



