- LƯƠNG DUYÊN THẮNG
Thương anh
Thư anh gửi, thân thương đầy ý nghĩa Nhớ một người tâm tư gửi về đâu Đêm trở gió lòng chạnh lòng thấy nhớ Gom tơ lòng cho em dệt thành thơ Nhiều đêm rồi em thức với vu vơ
Ngỡ ngàng
Thuyền cũng xa rồi, em cũng xa Hoàng hôn nắng tắt phía sau đồi Hoa xoan tím rụng tràn ngang lối Bóng người năm cũ cũng xa xôi.
Trái tim dại khờ
Chắc tại anh ngộ nhận Nên xa càng thêm xa Cảm thông cùng thân phận Nghĩ người cũng như ta Đem trái tim khờ dại Tặng em ngày hôm qua Ngày hôm nay trở lại Thấy tình yêu phôi pha
Cho tôi về lại
Cho tôi về lại con đường cỏ Con đường xưa tuổi khạo khờ Cho tôi nắm lại bàn tay nhỏ Bàn tay ai cầm viết xinh xinh Chiều thu nắng ngọc em về tỉnh Đường xưa sao quá đỗi xa xôi Lặng im nghe gió tình tôi thổi
Không đề 1
Tôi đếm từng giọt nắng Cuối ngày rớt trên vai Con đường nào chia hai Dòng sông không trở lại Ôi những ngày khờ dại Cánh diều hè đứt dây Tạm biệt những hàng cây Trong sân trường năm ấy
Nhớ
Nhớ một người hoàng hôn rơi sau ngõ Biển lặng câm, sóng cũng chẳng xô bờ Trăng không sáng, mặc cho mây vần vũ Để một người thao thức đợi bình minh
Quê hương III
Quê hương tôi là lũy tre làng Soi bóng xuống dòng sông kỷ niệm Quê hương tôi là con đường hò hẹn Đêm tháng năm rơm rạ phủ đầy Quê hương là ánh mắt mẹ hao gầy