- NGUYỄN ĐÌNH BẦU
Trăng chiều
Trời Thu thăm thẳm vẩy trăng treo Đùng đục lẫn trong ánh nắng chiều Bóng nước ghen qua không chớp mắt Cõi đứng tang bồng há bấy nhiêu ,
Tắc kè
Giật mình núi vắng rừng thưa Lẻ tiếng báo nắng, chẵn mưa: tắc kè. Noọng ơi, mang nhớ ô che Lù cở kẻo héo trái me về mường, Tắc kè hoa cũng kỳ nhông
Bâng khuâng mùa Thu
Mây bông lãng đãng vòm không Heo may ngượng nghịu bâng khuâng ngỏ lời Thả trôi nắng rát đầy vơi Ai người nhắn gửi tơ Giời nhập Thu
Ti Gôn tháng Bảy
Ba mùa nhạt sắc Ti gôn Chiều qua thỉnh khói đoạn hương tang bồng Hình như nắng mở tầng không Hình như sắc tím chiều lòng đón em, Ti gôn Tháng Bảy vương thềm
Mẹ lính
Hơn nửa thế kỷ con ơi Mỏi mòn nỗi nhớ xanh đồi cỏ non Tiếc không lật ngửa núi mòn Để thoa vết sẹo ngứa sờn cỏ may Trường Sơn đếm hết rừng cây
Khúc then Hè
Tử quy mài giọng gọi hè đỗ quyên trổ đỏ tiếng ve mở rừng Suối nguồn đầy ầng ậng thung thả cuống hoa lá tình rừng trôi xuôi
Trầm tích
Lật tìm trầm tích hồn quê tế bào răng sữa lời thề cuống thai Xới tung lát cắt đêm dài đánh dậm đồng trũng vớt bài đồng dao