
- NGUYỄN ĐỨC HẠNH

Trước biển…
Có đôi thuyền đêm đi kiếm ăn Thất thểu về thuyền no thuyền đói Kịch bến chạm nỗi niềm vào nhau Những dây chão đứt rồi còn bối rối Có đôi thuyền trên cát nằm mơ
Lan man cuối hè chớm thu…
Kết dăm bài thơ làm bè Bán buồn vui lúc cuối hè chớm thu Sông Cầu nằm mơ hát ru Một bầy sương lạnh đi tu mới về Cá nhà quê trót nặng thề Nhảy lên bờ ngóng hương quê xa dần
Có cần cắt nghĩa giấc mơ không?
Hai kiếp dùng dằng! Vịn hương trần thế Định bước qua kiếp này Kiếp sau lố nhố vui?! Ba bàn tay níu… Ba đôi mắt sông hồ Mặt trời ôm mặt trăng cùng vỡ
Thơ văn xuôi: Vừa đi vừa nghĩ
Qua trăm năm là lâu hay mau? Bóng cây ít thì đội trời thôi .Khi nắng quá thì trú nhờ lòng từ tâm. Khi mưa quá trú nhờ nỗi buồn. Em cầm đuôi tóc vẩy lãng quên vào gió .Gió mách gì làm tóc bạc thêm…
Người mùa đông đi ngang qua mùa thu
Trường xưa như tàu sơn lại Người cũ mới- sóng lạ quen Từ núi cao đi như khói Cỏ kỉ niệm cháy xanh mềm Hình như tiếng cười bè bạn Hoá thành lá đỏ phong sương Hình như những điều không nói
Sông mùa đông
Càng lạnh lại càng trong Càng buồn càng sâu thẳm Ai là sông mùa Đông Gửi cho nhau ít sóng Rạo rực sông mùa Xuân cỏ xanh dan díu cỏ Chỉ bông hoa ven bờ Trăm cá về bỡ ngỡ
Lẩm cẩm thơ
Sấm ran mà chẳng thấy mưa Dưa chua mãi gọi đũa chưa nhúng vào. 2. Trong veo đi qua phố đông Bụi mù ném đá. Bụi không thèm nhìn. 3. Chẳng biết có hồi xuân không Đêm mơ thấy một dòng sông cắn mình.



